Sau khi hết giờ làm việc, Cao Tiệm Phi như đã quen, cùng Trần Nhàn rời khỏi công ty.
Thế nhưng, hai người cũng sợ đồng nghiệp nhìn ra điều bất thường này, vì vậy, có vẻ như hiểu ý nhau đều không nói chuyện, chỉ cắm đầu bước đi.
Đi khỏi công ty, hai người nhanh chóng đi đến siêu thị ở khu phố lân cận.
“Tiểu Nhàn, cô về nhà trước đi, ta có việc, đến tối tôi sẽ về sau.”
Cao Tiệm Phi làm bộ lấy từ trên kệ xuống một gói đồ.
Kỳ thật thì cũng không để ý, chỉ quay đầu cùng Trần Nhàn nói chuyện mà không để ý đến cái gói đồ vừa lấy từ trên kệ xuống.
Điều này đã lôi cuốn sự chú ý của một số người xung quanh, hơn nữa ánh mắt nhìn vào Cao Tiệm Phi cũng đầy thâm ý.
Trần Nhàn sắc mặt đỏ lên, vội vàng giật lấy gói đồ trong tay Cao Tiệm Phi.
“Tiệm Phi, anh cầm gói bang vệ sinh trong tay làm gì vậy?” Ngừng lại một chút rồi nói thêm:
“Thôi được rồi, Tiệm Phi, tối nay anh tính đi đâu vậy?”
Nhìn thấy gói đồ vừa bị Trần Nhàn giật từ trong tay mình, Cao Tiệm Phi có chút xấu hổ, sau đó rất nhanh nói:
Hẹn bằng hữu ăn cơm.
Được rồi, tiểu Nhàn, cô cứ về nhà trước đi, nhớ kỹ là giúp ta chiếu cố cho chú Nghiêm và Hiểu Hiểu.”
Nói xong, Cao Tiệm Phi nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
Tùy ý đi dạo một hồi, nhìn thời gian cũng dã gần đến giờ hẹn, liền bắt xe tới đường Tự do.
Vừa mới xuống xe thì cũng vừa lúc Trần Diệu Huy gọi điện thoại tới.
“Tiệm phi, cậu đã tới đường Tự do chưa?” Trần Diệu Huy từ đầu dây bên kia hỏi.
“Rồi, vừa mới đến.
Ông lái xe tới đây.”
Cao Tiệm phi còn chưa nói hết câu, Trần Diệu Huy đã lái một chiếc Hummer dài, từ bên kia đường Tự do, thuộc Hồ thị, chạy tới.
Cao Tiệm Phi từ bên kia đường vẫy vẫy tay gọi.
Trên xe, sau khi vào trong xe Cao Tiệm Phi phát hiện còn có 5 tên thanh niên trẻ tuổi đã ngồi từ trước, nhìn tướng mạo có vẻ âm trầm.
.
Bọn họ vẻ mặt dị thường lạnh lùng, trong ánh mắt ẩn dấu một khí tức bạo lực.
Trần Diệu Huy tự mình lái xe, đi lòng vòng quay về Hồ thị ở bên kia.
Trên xe, Trần Diệu Huy đối với Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, đây đều là tâm phúc của tôi.
Thân thủ cũng rất tốt.”
Sau đó, hắn quay đầu nói với 5 tên thanh niên trẻ để giới thiệu:
“Đây là bằng hữu quan trọng nhất của ta, các ngươi gọi cậu ấy là Tiệm Phi ca!”
“Tiệm Phi ca!” 5 tên thanh niên gật đầu chào một tiếng.
Tuy nhiên,vẻ mặt bọn họ có chút kiêu ngạo, tựa hồ như xem Cao Tiệm Phi như không để vào mắt, vì nhìn Cao Tiệm Phi trông giản dị chất phác, nhìn mặt còn có vẻ ngây ngô.
Cao Tiệm Phi chỉ là có chút nhìn bọn họ gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.
Những người này đối với Cao Tiệm Phi mà nói cũng chỉ như những người khách qua đường không hơn, Cao Tiệm Phi căn bản không cần phải quan tâm bọn họ, ẩn sâu trong ánh mắt là sự khinh thường.
Trần Diệu Huy chạy đến địa bàn của hắn, đại lộ Huy hoàng.
Xuống xe, Trần Diệu Huy tìm một quána ăn đồng quê, 6 người vào phòng (cái này hình như là người dịch lộn rồi, phải 7 người mới đúng).
Rất nhanh, thức ăn cùng rượu đều được mang lên.
Đồ ăn rất lạ, có Xuyên Sơn Giáp, mai hoa lộc, linh dương, thậm chí còn có túi thử thịt (không biết có phải là chuột túi không nữa, còn mấy món ăn đầu thì ko biết là gì)!
Cao Tiệm Phi xem như được mở mắt khai sáng, miệng thì cũng nhấm nháp từng món ăn một.
Mà đám người Trần Diệu Huy, hình như cũng không muốn ăn, bọn họ ngay cả rượu cũng không đụng một giọt.
Lúc này, một gã thanh niên trong đám người kia nói:
“Diệu Huy ca, các lão nhân gia rõ ràng là nghĩ muốn bắt anh làm người thế thân, lần trước cùng Phong Thiếu bàn chuyện cơ mật, cũng không phải một mình Diệu Huy ca thu xếp, đó là cả xã đoàn cùng chuẩn bị.
Giờ xảy ra chuyện, dựa vào cái gì mà yêu cầu Diệu Huy ca đi giải thích với Phong thiếu? Đây là chuyện của cả Đông hưng xã đoàn mà!”
Trần Diệu Huy trong tay cầm chiếc đũa nhẹ nhàng đi qua một bên, rút một diếu thuốc ra đốt, cũng không lên tiếng, dường như đang tự hỏi cái gì.
Mà Cao Tiệm Phi nhìn hắn lúc đi qua, rõ ràng nhìn thấy trong mắt Trần Diệu Huy….có sát khí!
Rồi một gã thanh niên khác tiếp lời:
“Diệu Huy ca,mấy năm nay, anh vì Đông hưng đã lập rất nhiều công lao, anh xử sự công chánh, các an hem bên dưới đều phục anh, bằng không, tối nay, chúng ta trực tiếp….”
Tay phải hắn tạo thành như lưỡi đao, đưa lên làm một thế bổ xuống.
Nhưng theo phản xạ ánh mắt lại nhìn Cao Tiệm Phi một chút, khóe mắt cơ thịt giật giật.
Cao Tiệm Phi cúi đầu ăn, làm bộ không phát hiện.
“Tiểu Sư, đừng nói lung tung! Việc này, ta tự có cách giải quyết đúng mực” Trần Diệu Huy nghiêm nghị quát.
Sau vài giây, Trần Diệu Huy hướng đến Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, chuyện tình nội bộ xã đoàn chúng tôi, cậu không cần phải quan tâm làm gì, đêm nay, cậu chỉ cần giúp tôi cầu tình với Phong thiếu là được.”
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm, các người đến nước này, tôi cũng khó mà được ngồi yên, nếu không vì chuyện Trần Nhàn, thiếu ông một ân tình thì nhất định đêm nay tôi cũng không đến đây gặp ông.
“Được”.
Cao Tiệm Phi cũng buông đũa xuống, dùng khan tay trên bàn lau miệng, lấy điện thoại di động ra nhìn……thời gian đã 7h20.
“Diệu Huy, không phải ông nói trước 8h00 phải về tổng bộ Đông hưng sao? Bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta tranh thủ đi thôi” Cao Tiệm Phi cười nói.
“Được, chúng ta đi!” Trần Diệu Huy lập tức đứng lên.
Mấy người cùng rời khỏi quán lên xe.
Xe đi xuyên qua nội thành Hồ thị, dần chạy ra ngoại thành.
Trần Diệu Huy vừa lái xe vừa giải thích:
“Tiệm Phi, tổng bộ Đông hưng của chúng tôi không đặt trong nội thành, mà là ở ngoại thành.
Mấy năm trước, xã đoàn đã mở một văn phòng mua bán bất động sản, nhân tiện đó cũng đã mua một khu đất ở ngoại thành, sau khi tìm được một thầy phong thủy đến coi, thì tại khu đất đã mua xây lên một quần thể biệt thự, bên trong có mười mấy tòa biệt thự, còn có sân tennis, sân cầu lông, sân bóng rổ, sân golf, hồ bơi.
Các nguyên lão Đông hưng của chúng tôi sau khi lui về sẽ cùng nhau dưỡng lão tại tổng bộ xã đoàn.”
Cao Tiệm Phi cười nói: “Nghe cũng được đấy!”
Xe chạy ước chừng hơn 10 phút, chỉ thấy phía trước, tại một góc quẹo, có hơn 10 người cao to lực lưỡng, mặc áo sơmi đen đang đứng, tay cầm bộ đàm, điện thoại.
Ở khu đất trống bên cạnh có mười mấy chiếc xe xa hoa đang đậu.
Trần Diệu Huy chậm rãi lái xe vào trong khu đất trống, sau khi ngừng lại thì xuống mở cửa xe cho đám người Cao Tiệm Phi xuống.
Ngay lúc đó, 7 chiếc xe màu đen từ phía sau chạy nhanh tới.
Trần Diệu Huy thân thể không khỏi giật mình, hạ giọng nói: “ Phong thiếu tới rồi!”
7 chiếc xe mau đen tề chỉnh đậu thành hàng ngũ.
Đầu tiên, là 3 chiếc bên trái, 3 chiếc bên phải, đồng loạt mở cửa ra.
Từ trên xe 24 tên hán tử thần sắc lãnh khốc nhảy xuống.
24 người này chỉ nhìn cũng biết là những vệ sĩ, cũng có năng lực võ nghệ nhất định, bọn họ xuống xe, ánh mắt cũng cảnh giác quan sát đánh giá xung quanh, bộ dáng rất cẩn thận.
Trần Diệu Huy quay qua Cao Tiệm Phi nói:
“Tiệm Phi, chúng ta qua tiếp Phong thiếu một chút”.
“Đi, với tôi không thành vấn đề”.
Cao Tiệm Phi nhún vai.
Hai người hướng về phía bên kia đi qua.
Bỗng nhiên, một gã vệ sĩ chỉ một ngón tay về phía họ: “Chờ một chút”.
Lúc hắn nói, tay phải kề sát bên hông, nhìn về phía hông của hắn, sau lớp áo sơmi hẳn là có một loại vũ khí gì đó.
Trần Diệu Huy cùng Cao Tiệm Phi liền đứng lai tại chỗ.
Tên vệ sĩ đó vung tay lên, 23 tên vệ sĩ còn lại lập tức bước tới, trong đó có 2 tên bắt dầu hành động lục soát thân thể.
Cùng lúc, 10 tên khác chạy đến lục soát 5 tên thanh niên là tâm phúc của Trần Diệu Huy.
Cao Tiệm Phi thầm nghĩ, những kẻ dưới tay Lưu Phong này thực ra cũng rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, bình thường hẳn cũng cùng nhau tiến hành lục soát người của nhiều vị khách khác.
Hôm nay lại là ngược lại, chính là thủ hạ của Lưu Phong lại đi lục soát người của chủ Đông hưng xã đoàn, nơi hắn đến làm khách!
Điều này nói rõ, thế lực của Lưu Phong rất là bá đạo!
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ đến lục soát Cao Tiệm Phi, hắn rất có kinh nghiệm, trực tiếp dùng tay vuốt phần eo của Cao Tiệm Phi.
Mà nơi đó chính là chỗ Cao Tiệm Phi dấu phi đao.
Cao Tiệm Phi thân thể linh hoạt co rụt lại, né tránh vệ sĩ lục soát, nói:
“Tôi không có vũ khí, tôi chỉ là một thuyết khách, không cần phải lục soát tôi!”
Thực ra việc lục soát người, Cao Tiệm Phi hoàn toàn có thể chấp nhận, thế nhưng, nếu phi đao bị bọn chúng lcụ soát thấy lấy đi thì Cao Tiệm Phi sẽ rất khó chịu!
Phải biết rằng, phi đao đó tuyệt đối là vũ khí bảo vệ tính mạng của Cao Tiệm Phi!
“Thành Thật đi.”
Tên vệ sĩ kia gầm nhẹ một tiếng, , khóa trước từng bước, dự định sẽ dùng biện pháp mạnh để lục soát người Cao Tiệm Phi.
Thực ra, dựa vào thân thủ của Cao Tiệm Phi hiện tại, ít nhất có 104 phương pháp có thể làm cho tên gia hỏa không biết tốt xấu kia nằm trên mặt đất, thế nhưng, Cao Tiệm Phi trong lòng cũng rõ ràng, đây không phải là nơi để mình biểu diễn thân thủ, không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không