Trong nháy mắt, Thẩm Lãng lên thế.
Tuyệt học Võ Đang Lãm Tước Vĩ!
Đi liền với đó là mười ba thế!
Tay kết hợp Thất Tinh!
Thẩm Lãng nhẹ nhàng đỡ được một quyền của Trịnh Vân Kiệt, tháo bỏ toàn bộ sức lực trong cái nắm đấm này.
Trịnh Vân Kiệt cũng không phát hiện khác thường, nên tiếp tục vung quyền.
Nhưng anh ta không ngờ rằng mỗi một quyền đều bị Thẩm Lãng dùng nội kình tháo gỡ nên tiêu tan hết.
Đến lúc này, hiển nhiên Thẩm Lãng đã biết rõ thực lực của Trịnh Vân Kiệt đang ở cấp bậc nào.
Vừa rồi Thẩm Lãng dùng Lãm Tước Vĩ để tiêu tan hết lực của quyền, nhưng Trịnh Vân Kiệt không phát hiện, điều này cho thấy Trịnh Vân Kiệt cũng không hiểu nội kình võ đạo.
Nói cách khác, tuy rằng quyền pháp nhà ngoại của Trịnh Vân Kiệt cương mãnh, nhưng đối đầu với Thẩm Lãng cương nhu đều ăn, cũng không được xem là nổi bật.
Đương nhiên, so sánh với những người khác thì vẫn rất có lực sát thương, chỉ là hiện tại người Trịnh Vân Kiệt đang đối đầu là Thẩm Lãng.
Chỉ vì một trận này, qua hơn mười chiêu liên tiếp, ai cũng không thể tổn thương đối thủ xíu nào.
Thật ra, nếu Thẩm Lãng muốn đánh làm Trịnh Vân Kiệt bị thương cũng rất đơn giản, nhưng anh tôn kính quân nhân nên phải chắc chắn bảo đảm không làm cho Trịnh Vân Kiệt bị thương.
Thế nhưng là, khống chế lực đạo là một việc rất khó và cũng là việc khá phiền phức, nên Thẩm Lãng cần phải tập trung cao độ.
Bởi vậy, sau khi liên tục qua hơn mười chiêu, trên trán Thẩm Lãng đã hiện đầy một lớp hơi nước.
Đó không phải mồ hôi, mà là khí nóng gặp lạnh hình thành giọt nước nhỏ li ti.
Nhưng mà, Trịnh Vân Kiệt lại không nhìn ra được tình thế nặng nhẹ, anh ta phát hiện không ngờ trong vòng mười chiêu không thể đánh bại Thẩm Lãng, vì vậy những quyền ra tiếp đó càng thêm cương mãnh, không thể chờ đợi được muốn nắm quyền chủ động trong tay mình.
Mà Lãm Tước Vĩ của Thẩm Lãng, là loại công phu mượn lực trả lực, Trịnh Vân Kiệt ra chiêu càng thêm cương mãnh, như vậy đòn đánh trả của Thẩm Lãng cũng kèm theo sự cương mãnh.
Hiện tại Thẩm Lãng có hơi quan ngại, lỡ như khống chế không nổi lực đạo, thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy!
Với cơ thể này của Trịnh Vân Kiệt, e rằng chịu không nổi!
"Ngừng.
"
Thẩm Lãng cưỡng ép hóp bụng, dồn khí vào đan điền, hai chân cong xuống để khom người xuống, làm ra một thế trung bình tấn.
Võ Đang Huyền Chân Giáp Mã Thung!
Vèo.
Tất cả lực quyền đều di chuyển đến giữa ngực và bụng, cưỡng ép tiêu tan hết, cho đến khi trống rỗng không còn gì.
Tuy rằng Thẩm Lãng đã hô ngừng, nhưng mà Trịnh Vân Kiệt đã không thể khống chế nắm đấm của mình, kết quả là một quyền mạnh mẽ đầy cứng rắn đánh vào ngực Thẩm Lãng.
Chỉ trong một cái tốc độ ánh sáng này, Thẩm Lãng dùng thân thể cương quyết chọi cứng, kỵ binh vững vàng, cơ bắp toàn thân căng cứng lên.
Một hơi hít vào một hơi thở ra, nhất cử nhất động đều có lực lượng sấm sét!
Những người còn lại, đều không thể phát hiện sự thay đổi của thân thể Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng đỡ sức lực của một quyền đánh vào ngực này.
"Thẩm! Thẩm Lãng!" Tống Từ kêu lên tiếng kinh hoảng, lo lắng chạy tới.
"Ha ha.
" Tống Nghiễn phát ra một tiếng cười mỉa, dường như rất hài lòng với kết quả lúc này.
Về phần Trịnh Vân Kiệt, thì là vẻ mặt ngỡ ngàng.
Đã trúng một quyền cực kỳ cương mãnh bá đạo của anh vào ngực, nhưng anh ta lại vẫn có thể đứng thẳng? Đây chính là Huyền Cương quyền đội trưởng Liễu thân truyền cho anh đó!
Khi Trịnh Vân Kiệt đi lính trong quân, giá trị võ lực của anh ta xếp thứ hai, còn thẻ sắt đứng thứ nhất là của đệ nhất cao thủ trong quân.
Trịnh Vân Kiệt vẫn cho rằng, quyền pháp mà anh ta hấp thu là tinh túy của Liễu Thiết, bất kể là giết địch trên chiến trường hay là luận bàn võ nghệ với người ta thì đều có thể bộc phát ra dạng uy lực nghiền ép.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt này làm cho anh ta có hơi nghi ngờ.
“Tôi không sao.
” Mắt Thẩm Lãng nhìn Tống Từ đứng ở khoảng cách một thước trước, đang duy trì một khoảng cách nhất định với anh, thản nhiên lắc đầu.
"Không có việc gì? Chậc chậc, Thẩm Lãng à Thẩm Lãng, cậu thật sự là ăn khổ và chết vì sĩ diện mà, cậu nhìn mồ hôi đổ đầy trên trán cậu đi kìa, chẳng lẽ đều là nước sao? Cậu cũng đừng gắng gượng chống đỡ chứ, chắc không phải là vừa nãy phải cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu tươi đâu, đúng không?" Tống Nghiễn cười khẩy.
Tống Nghiễn tràn đầy tự tin, ngực anh đã trúng một quyền của bạn học cũ của anh ta rồi, không kéo dài hơn nửa năm thì sức lực sẽ không trở về.
Lúc này, Tống Từ đưa cho Thẩm Lãng một chiếc khăn tay, giữa lông mày ẩn chứa sự lo lắng nói khẽ: "Lau hết mồ hôi đi.
"
Thẩm Lãng nhận khăn tay, cười thản nhiên nói: “Không phải đổ mồ hôi, là nước.
”
"Đến lúc nào rồi mà anh còn sĩ diện, thật ra đánh không lại anh ta cũng không mất mặt, tổ tông ba đời của người ta đều từng là bộ đội đặc chủng, anh vẫn nên tự mình bảo vệ mình, song anh đừng hiểu lầm, không phải tôi quan tâm anh, tôi chỉ là vì ông nội tôi thôi.
"
Tống Từ cúi đầu, khẽ cắn môi anh đào, vừa nói vừa giải thích.
Thẩm Lãng cũng rất bất đắc dĩ.
Rõ ràng thật sự là không phải mồ hôi, nhưng bây giờ có nói cũng không rõ ràng được.
Nếu như không phải anh cứ luôn ở khống chế lực đạo, thì Trịnh Vân Kiệt đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.
"Thẩm Lãng, anh thua!" Tống Nghiễn lạnh giọng nói: "Với tư cách là bên thua, phải thực hiện lời hứa!"
Người thắng có thể cưới được Tống Từ, người thua từ nay về sau không thể tiếp tục có bất kỳ ý định gì với Tống Từ, đây là lời hứa trước lúc luận bàn đã định ra.
Thẩm Lãng không đáp lại, ánh