"Mang thức ăn lên.
"
Trịnh Vân kiệt cầm bộ đàm, nói nhỏ.
Ngay sau đó đã có người phục vụ bưng một bàn thức ăn đầy những món ăn tinh xảo đắt đỏ đi vào phòng ăn riêng.
Tiện thể, người phục vụ cũng báo cáo với Trịnh Vân Kiệt về tin tức có vệ sĩ đang mê man ở cửa ra vào.
Trịnh Vân Kiệt cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng vệ sĩ lười biếng nghỉ ngơi, cũng không nghĩ đến vệ sĩ bị người khác đánh ngất.
Đến khi đồ ăn đã được đưa lên hết, Trịnh Vân Kiệt lại cầm di động lên bấm một dãy số.
“Đội trưởng Liễu, đến đây đi, đồ ăn đã đưa lên rồi, hai anh em ta đã hai năm không gặp, uống vài chén ôn chuyện cũ.
”
Đội trưởng Liễu trong lời của Trịnh Vân Kiệt chính là Liễu Thiết, anh ta đã phục vụ trong quân đội đến chức đội trưởng tiểu đội đặc chủng.
Cúng chính là đệ nhất cao thủ toàn quân trong lòng cậu ta!
Mặc dù cả hai người đều đã xuất ngũ đổi nghề nhưng bây giờ cả hai đều làm công việc bảo an.
Liễu Thiết làm huấn luyện viên trưởng cho công ty bảo an Bạch Hổ trong tỉnh, là át chủ bài của công ty Bạch Hổ.
Lần này Trịnh Vân Kiệt có dịp đến tỉnh, liền gọi Huấn luyện viên Liễu đến cùng ăn một bữa cơm với nhau.
Sau khi nói chuyện với Liễu Thiết xong, Trịnh Vân Kiệt nói với mọi người trong phòng: “Đội trưởng Liễu đến mọi người không ngại chứ? Huấn luyện viên Liễu xem như là thầy giáo của tôi, trong thời gian ở quân ngũ, chính Huấn luyện viên Liễu đã dạy tôi Huyền Cương Quyền, tôi mới có thể trở thành cao thủ thứ hai trong quân ngũ.
”
Trịnh Vân Kiệt nói ra địa vị của Liễu Thiết trong mắt cậu ta, là muốn nói với những người đang chờ Liễu Thiết đến, nhất định phải tôn trọng người đó.
“Đương nhiên không ngại, huấn luyện viên Liễu là người nổi tiếng trong tỉnh, lại là thầy giáo của Vân Kiệt cậu, tớ đương nhiên biết nên như thế nào.
” Tống Nghiễn trả lời.
Thẩm Lãng ở một bên rất lạ lẫm với cái tên Liễu Thiết này, dù sao thời gian anh đến đây cũng không dài, thậm chí còn chưa từng nghe qua công ty Bạch Hổ.
“Thẩm Lãng, cùng ngồi đây đi.
” Tống Từ gọi.
"Ừm.
" Thẩm Lãng gật gật đầu, ngồi xuống.
Lúc này, Tống Nghiễn nhìn Trịnh Vân Kiệt một chút, đang muốn nhìn ý kiến của Trịnh Vân Kiệt.
Trịnh Vân Kiệt không thèm để ý đến những chuyện này, cậu ta muốn cạnh tranh công bằng bằng sức mạnh của bản thân mà không phải bằng gia thế.
“Tôi đã gọi Ngũ Lương Dịch, chúng ta cùng nhau uống rượu thi.
” Trịnh Vân Kiệt nói với Tống Nghiễn và Thẩm Lãng.
“Uống mấy chén rượu thì được, thi uống thì không cần,” Thẩm Lãng lắc đầu nhàn nhạt.
Không phải tửu lượng của Thẩm Lãng không tốt mà anh lo cho tửu lượng của những người khác.
“Không thi uống thì gọi gì là đàn ông, người nhu nhược như anh, chị gái tôi chắc chắn rất chướng mắt.
” Tống Nghiễn bĩu môi khinh thường.
Nghe nói vậy, Thẩm Lãng cười cười.
Bàn về tửu lượng, mấy người thật sự không phải là đối thủ, tôi không muốn thi uống chỉ là vì không muốn nhìn thấy các người nôn trước mặt tôi, làm vậy tôi sẽ cảm thấy buồn nôn.
“Người anh em Thẩm Lãng, cứ thi uống đi, say cũng không sao, tôi để cho lái xe của tôi đưa anh về.
” Trịnh Vân Kiệt nói.
“Thế thì được.
” Thẩm Lãng gật gật đầu.
Nếu đối phương đã khăng khăng muốn uống thi thì cũng không còn cách nào khác.
Các vị thánh hiền xưa nay đều im lặng tịch mịch, chỉ có người uống rượu lưu danh muôn đời.
Được, để cho các người nếm thử cái gì gọi là sống mơ mơ màng màng.
Lúc nói chuyện, huấn luyện viên trưởng công ty Bạch Hổ đã đến phòng ăn của Thẩm Lãng và mọi người.
Giới thiệu đơn giản mọi người với nhau xong, bữa tiệc rượu liền chính thức bắt đầu,
Đây cũng không phải là tiệc chính thức, bởi vậy cũng không có quá đa lễ.
Có năm người đang ngồi trên bàn, tất cả đều có địa vị không thấp.
Ngoại trừ Liễu Thiết ra, Tống Nghiễn, Tống Từ là cậu chủ và cô chủ của nhà họ Tống trong tỉnh, Trịnh Vân Kiệt chính là cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu.
Còn về phần Thẩm Lãng lại càng không cần phải nói nhiều.
Uống rượu với mấy vị binh sĩ xuất ngũ này thật là sảng khoái.
Có sao nói vậy, mặc dù Tống Nghiễn thấy Thẩm Lãng rất đáng ghét, nhưng trong chuyện uống rượu này lại cảm thấy rất vui.
Trịnh Vân Kiệt và Liễu Thiết cũng như thế, trực tiếp uống chén to, phong thái quân nhân phóng khoáng, lúc này phát huy vô cùng tinh tế.
Đương nhiên Thẩm Lãng cũng thể hiện ra khí khái người học võ của anh, chén to thì chén to, một chén lại tiếp một chén.
Anh không phải không thể uống rượu mà là người khác hợp sức cũng không thể địch nổi.
“Em trai, em đừng bắt nạt người khác, mỗi người đều là cao thủ uống rượu, uống như thế Thẩm Lãng sẽ không chịu được đâu.
”
Sau khi chịu đựng huấn luyện trong quân đội, sức khỏe cũng không phải tốt bình thường, Tống Từ đương nhiên cho rằng Thẩm Lãng không thể nào bằng nổi ba người đàn ông khỏe mạnh kia.
“Chị à, sao chị còn quan tâm tới anh ta, có thể ngồi uống rượu với ba người bọn em vốn là vinh dự của anh ta.
”
Tống Nghiễn cảm thấy, thân phận của anh ta với Trịnh Vân Kiệt và Thẩm Lãng đều không phải bình thường, nhất là Trịnh Vân Kiệt, là cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu, chưởng binh cả Vĩnh Định Hầu mười vạn, Thẩm Lãng làm sao có thể bỏ qua cơ hội lần này, trước đó từ chối