Đúng lúc này, lại là một cuộc điện thoại gọi tới.
Chị Hồng bắt máy.
Không ngờ lại là Lăng Vân, chủ tịch tập đoàn Lăng thị.
Vừa rồi là người cầm quyền của tập đoàn Hướng thị, bây giờ lại là người cầm quyền của tập đoàn Lăng thị.
Chị Hồng ý thức được Thẩm Lãng đã đắc tội một lượt các gia tộc quyền quý ở Giang Nam.
Sau khi trò chuyện, đúng như chị Hồng dự đoán, Lăng Vân cũng khuyên cô ta đừng hợp tác với tập đoàn Phi Vũ, không chỉ có thế, Lăng Vân còn bảo chị Hồng cố ý làm nhục Thẩm Lãng.
“Chị Hồng, những gì nên nói thì tôi nói hết rồi, cô suy nghĩ thật kỹ đi, phân biệt rõ ràng ai là kẻ địch, ai là bạn, đừng lẫn lộn đầu đuôi.” Lăng Vân nhấn mạnh câu cuối.
Không thể nghi ngờ đây lại là một câu đe dọa, đe dọa chị Hồng không chỉ từ chối hợp tác với tập đoàn Phi Vũ mà còn phải nghĩ cách làm nhục Thẩm Lãng lúc nói chuyện hợp tác chiều nay.
“Hiểu rồi, chủ tịch Lăng, tôi đã hiểu.” Sắc mặt chị Hồng tối tăm, nhưng vẫn phải đồng ý.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lăng Vân, chị Hồng cười lạnh: “Xem ra tên nhóc Thẩm Lãng kia đã hoàn toàn chọc giận cả nhà họ Lăng lẫn nhà họ Hướng, bây giờ cả hai nhà này đều muốn thấy cậu ta gặp xui xẻo.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi? Tôi không đáng vì một kẻ xa lạ mà đắc tội với nhà họ Lăng và nhà họ Hướng.”
Lúc này, Lam Lập Trụ nói: “Chị Hồng, chị định làm nhục Thẩm Lãng như thế nào?”
Chị Hồng trầm tư một hồi, sau đó cười lạnh: “Đối phó với một người trẻ tuổi thì có gì khó? Tôi đoán chắc cậu ta cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, còn trẻ như vậy thì sao có thể làm chủ tịch của tập đoàn Phi Vũ? Tôi chỉ cần bày kế nhỏ làm nhục cậu ta một phen, dễ như trở bàn tay.” Chị Hồng có vẻ rất tự tin vào thủ đoạn của mình.
Bàn về tửu lượng, rất nhiều người đàn ông thua xa chị Hồng.
Đây cũng là kỹ xảo mà chị Hồng quen dùng trong lúc làm ăn.
Khi bàn chuyện hợp tác, chuốc say đối tác, sau đó đối tác sẽ mơ mơ màng màng ký hợp đồng.
Hơn nữa chị Hồng còn quen biết với mấy tên đại ca giang hồ, nếu đối phương không có ý định hợp tác thì cô ta còn sẽ kêu đại ca giang hồ tới “giúp đỡ” đối phương tỉnh táo hơn một chút.
Dần dà, trong ngành đầu tư, chị Hồng giống hệt như chị đại giang hồ, là một người phụ nữ hung ác.
Ánh mắt chị Hồng lóe lên một tia khinh thường, sau đó chị Hồng lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lam, anh đi theo tôi đã bao nhiêu năm rồi?”
Lam Lập Trụ giật mình, khẽ run lên rồi vội trả lời: “Thưa chị Hồng, đã năm năm rồi.”
“Năm năm à? Thì ra đã lâu như vậy, nhưng sao anh chẳng tiến bộ được chút nào vậy?” Chị Hồng lạnh lùng hỏi.
“Tôi… Tôi không rõ mình làm sai chuyện gì, mong chị Hồng tha tội.” Thấy sắc mặt chị Hồng không đúng lắm, Lam Lập Trụ lập tức xin tha.
“Anh nhìn lại mình đi, tại sao lại nhát gan vậy hả? Cẩn thận thì không có vấn đề, nhưng cứ lề mà lề mề thì chú định sẽ không thành chuyện lớn đâu! Tên Thẩm Lãng kia có năng lực cỡ nào chứ? Không thấy có nhà họ Lăng với nhà họ Hướng làm chỗ dựa cho chúng ta hả?” Chị Hồng lạnh giọng răn dạy.
Trước mặt chị Hồng, Lam Lập Trụ giống như một tên nô tài hèn nhát.
Có lẽ trong mắt chị Hồng, Lam Lập Trụ chính là nô tài.
Có thể lên chức phó tổng giám đốc cũng chỉ vì ông ta nghe lời mà thôi.
Khi khát vọng quyền lực của kẻ cầm quyền quá lớn thì sẽ không mong muốn cấp dưới thông minh có năng lực, chỉ cần trung thành như một con chó là được rồi.
Chị Hồng lạnh lùng nhìn Lam Lập Trụ run lẩy bẩy, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
“Được rồi, đi chuẩn bị đi, nếu uống rượu không xử được thằng nhóc Thẩm Lãng kia thì bỏ thuốc mê vào, hiểu chưa?”