Chị Hồng vừa dứt lời thì có thể thấy rõ sắc mặt 9526 đanh lại.
Cô không phải là một người phụ nữ bình thường, cô chính là người phụ nữ mà ngay cả vua sát thủ thế giới ngầm cũng không dám dễ dàng dây vào.
Đừng nói là mười tên vệ sĩ của chị Hồng, cho dù thêm một trăm tên, một ngàn tên thì cũng chẳng hề đáng sợ chút nào.
“Chị Hồng, chị đừng xem nhẹ cô ấy, không thì chị sẽ hối hận đấy.” Thẩm Lãng cười khẽ, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lại âm thầm chứa sát khí.
Chẳng qua đạo hạnh của chị Hồng chắc hẳn sẽ không nhận ra, những lời của Thẩm Lãng không phải là nhắc nhở, mà là cảnh cáo.
Chị Hồng không hiểu, đó là vì cô ta còn chưa đủ tư cách.
Quả nhiên chị Hồng chỉ khinh thường: “Chủ tịch Thẩm thật biết đùa.
Tôi thấy đây không phải là vệ sĩ, mà là tình nhân của cậu thì có.
Chủ tịch Thẩm đi ra ngoài cũng muốn dẫn tình nhân đi cùng, xem ra quan hệ không tầm thường chút nào đâu nhỉ.”
“Đây không phải là chuyện mà chị nên quan tâm.
Tôi cũng khuyên chị bớt nói lại đi, nói càng nhiều càng sai thôi.” Thẩm Lãng bình tĩnh nói.
Sắc mặt 9526 càng ngày càng lạnh lẽo.
Trong mắt cô, chị Hồng đã là người chết!
Chị Hồng còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc này phó tổng giám đốc Lam Lập Trụ đứng ra nói: “Chủ tịch Thẩm, tôi mời cậu một ly.” Nói rồi, Lam Lập Trụ đối diện với Thẩm Lãng, giơ ly rượu lên.
Thẩm Lãng cười khẽ, cũng nâng ly rượu.
Thấy phó tổng giám đốc Lam cùng Thẩm Lãng cùng nhau uống rượu vang, chị Hồng nở nụ cười đắc ý mịt mờ.
Trước đó, cô ta đã an bài Lam Lập Trụ bỏ thêm thuốc mê vào ly rượu vang của Thẩm Lãng, bây giờ Thẩm Lãng uống ly rượu vang có thuốc mê đó, khiến chị Hồng cảm thấy yên tâm.
Lúc này, chị Hồng bắt đầu bàn chuyện hợp tác: “Chủ tịch Thẩm, lần này nhờ có thương hội đứng ra giới thiệu nên chúng ta mới có cơ hội que biết nhau.
Hôm qua tôi mới nghe nói tới tập đoàn Phi Vũ.”
Chị Hồng cũng không có ý định thực sự hợp tác với Thẩm Lãng.
Cô ta bị nhà họ Lăng và nhà họ Hướng gây sức ép nên phải tiến hành làm nhục Thẩm Lãng và tập đoàn Phi Vũ.
Bây giờ cô ta nói vậy, tức là đang ám chỉ thực lực của Thẩm Lãng và tập đoàn Phi Vũ rất kém.
Chị Hồng vốn cho rằng Thẩm Lãng sẽ thuận theo ý mình để tìm cơ hội hợp tác.
Nhưng không ngờ Thẩm Lãng lại thẳng tính: “Đó là tại chị thiển cận thôi.
Tập đoàn Phi Vũ của tôi ở Vân Thành là bá chủ tuyệt đối, đừng nhìn Vân Thành nhỏ hơn Giang Nam, nhưng tập đoàn Phi Vũ cũng xông ra từ mấy chục doanh nghiệp.
Công ty đầu tư của chị dám nói là có thể vững vàng thắng được tập đoàn Phi Vũ của tôi sao?”
Thẩm Lãng sẽ không nể mặt chị Hồng.
Chị Hồng còn chưa đủ tư cách đó.
Chị Hồng không ngờ rằng Thẩm Lãng sẽ trả lời như vậy.
Cô ta còn tưởng Thẩm Lãng sẽ ăn nói khép nép để thúc đẩy sự hợp tác lần này.
Nhưng sự thật lại vả mặt cô ta.
“Công ty của tôi ở Giang Nam được coi là doanh nghiệp hạng hai, mặc dù tập đoàn Phi Vũ của cậu đứng đầu Vân Thành, nhưng tới Giang Nam thì chẳng là cái thá gì hết!” Chị Hồng bắt đầu phản kích.
“So sánh bằng địa vực thì chẳng có ý nghĩa gì hết, muốn so thì so cân lượng đi.
Tính theo cân lượng thì công ty của tôi đứng đầu Vân Thành, đến Giang Nam chắc chắn cũng lớn hơn công ty chị, đây là sự thật.” Thẩm Lãng nói thẳng.
Thẩm Lãng không hề chém gió.
Tập đoàn Phi Vũ đã sát nhập với tập đoàn Lý thị, cân lượng chắc chắn sẽ nặng hơn công ty của chị Hồng.
Hơn nữa chỉ nhìn vào doanh thu thì tập đoàn Phi Vũ cũng hơn hẳn công ty đầu tư của chị Hồng.
Chị Hồng cũng chỉ được cái to mồm, tự nhận là chị đại của ngành đầu tư, còn rêu rao mình là chị đại xã hội đen, thực ra còn lâu mới đủ tư cách đó.
Hiện giờ nữ vương của giới đầu tư là ai? Đương nhiên là Mộc Hồng Diệp! Nếu nói công ty của chị Hồng là cá mập thì công ty Thiên Mã của Mộc Hồng Diệp chính là cá voi!
Bị Thẩm Lãng bật lại, chị Hồng cau mày, ánh mắt bất mãn, không phục phản bác: “Đó chỉ là vì môi trường kinh doanh khác nhau.
Ở Vân Thành cậu có thể mượn ưu thế tài nguyên từ nhiều nơi, nhưng ở Giang Nam cậu chẳng quen biết ai, bị trở ngại khắp nơi, không thể phát triển.
Tôi dám nói nếu tập đoàn Phi Vũ của cậu mà phát triển ở