Yến Khả Nhi ngẩn ra khi nghe điều này, không hiểu nó có nghĩa là gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Lãng, cô ấy hiểu ra ngay lập tức!
"Anh...!anh mới quên uống thuốc đấy.
Anh tưởng tôi thèm lấy anh à.
Nếu không phải do ông nội yêu cầu, thì tôi...!tôi sẽ không quan tâm đếm xỉa gì đến anh đâu!" Đôi mắt xinh đẹp của Yến Khả Nhi gườm gườm, trong thâm tâm, cô ấy chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ rồi chui xuống.
Thẩm Lãng kẹp điếu thuốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Tôi bảo muốn cưới cô khi nào!"
Yến Khả Nhi vừa xấu hổ vừa căm hận, không biết Thẩm Lãng đang giả vờ không hay biết hay hoàn toàn chỉ đang đối phó với ông nội của mình.
“Anh… nếu như không phải vì tôi, thì sao… thì sao anh lại đồng ý yêu cầu của ông nội!” Yến Khả Nhi hỏi.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng đã đoán ra được, rằng Yến Khả Nhi hoàn toàn hiểu lầm ý định ban đầu của anh là muốn giúp đỡ nhà họ Yến.
Tưởng đâu anh đồng ý là vì cô ấy, và hẳn là Yến Vân Sơn đã cho Yến Khả Nhi một gợi ý nào đó, nên Yến Khả Nhi đến gặp anh và nói những điều này.
"Ôi..." Thẩm Lãng thở dài thườn thượt.
Nếu Chung Thiên bắt gặp anh trong tình huống này, chắc anh ta sẽ moi tim anh ra cũng nên.
"Ý...!ý anh là sao! Chẳng lẽ tôi...!không xinh đẹp bằng Mộc Hồng Diệp ư!" Yến Khả Nhi tức tối, bởi vì phản ứng của Thẩm Lãng thực sự khiến một người luôn tự tin như cô ấy bị sốc.
"Được rồi, đừng có đoán già đoán non, tôi giúp nhà họ Yến không phải vì nể cô, mà là sự tôn trọng ông Yến từ tận đáy lóng, cả lại tôi cũng không thể chỉ nhìn đám người nước Tây làm xằng làm bậy ở Hoa Hạ, không liên quan gì đến cô hết!"
Lúc này, Thẩm Lãng chẳng bận tâm liệu chuyện này có làm tổn thương lòng tự tin của Yến Khả Nhi hay không, nếu không giải thích rõ ràng thì hiểu lầm sẽ càng thêm sâu.
Nhưng Yến Khả Nhi đang tức giận đâu chịu chấp nhận những lời có vẻ đàng hoàng của Thẩm Lãng, cho rằng Thẩm Lãng đang giả làm một quý ông để lấy lòng mình.
“Lời nói của đàn ông có quỷ mới thèm tin, tốt nhất là anh hãy làm như lời mình nói, bằng không, cho dù bị những người đó giết chết, tôi cũng không tha cho anh đây!” Yến Khả Nhi hậm hực khịt mũi, quay người bỏ đi.
Thẩm Lãng cười bất lực, lúc quay lại xe anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhớ đến gia tộc Hill, Thẩm Lãng vẫn chưa biết nên bắt đầu như thế nào, nhưng cách trực tiếp nhất để giúp nhà họ Yến là phải tìm được nhóm Răng Nanh của gia tộc Hill ở Kinh Đô càng sớm càng tốt, nếu không thì chẳng biết nhóm người này sẽ âm thầm giở trò bẩn thỉu gì...
Bùm!
Ngay lúc xe của Thẩm Lãng chầm chậm lăn bánh khỏi bãi đậu xe, một tiếng nổ lớn vang lên từ tòa cao ốc Yến Thị phía sau.
Ngay cả xe của Thẩm Lãng cũng rung chuyển mạnh.
"Trời đất."
"Nổ rồi…"
"Chạy mau!"
Khói cuồn cuộn bốc lên từ tòa cao ốc Yến Thị.
Đám đông chạy tán loạn ra khỏi tòa nhà.
Thẩm Lãng xuống xe, cau mày anh lao thẳng vào tòa cao ốc không chút do dự.
Khung cảnh hỗn loạn trong tòa nhà khiến Thẩm Lãng hoàn toàn không trông thấy người nhà họ Yến đâu, mà ngược lại nhìn thấy Chung Vân trong đám đông.
Chung Vân có vẻ hoảng hốt chạy ra ngoài theo dòng người.
Thẩm Lãng vội vàng đến bên cạnh Chung Vân và nắm lấy cánh tay của Chung Vân.
"Người nhà họ Yến đâu?"
Trong cơn hoảng sợ, Chung Vân bị Thẩm Lãng túm lấy thì rùng mình, không bận tâm đến chuyện gì khác, chỉ cúi đầu muốn vùng thoát khỏi Thẩm Lãng.
"Tôi không biết! Đừng kéo tôi, không chạy là mất mạng đấy..."
Thấy không khai thác được manh mối gì từ miệng Chung Vân, Thẩm Lãng thả Chung Vân ra rồi chạy lên tầng.
Bùm!
Vụ nổ cực lớn đã khiến mảnh vỡ từ các tầng cao của tòa nhà rơi xuống.
Thậm chí một số người không may bị thương do khối xi măng rơi trúng, tiếng gào khóc vang cả bên ngoài tòa cao ốc...
Thẩm Lãng chạy theo cầu thang bộ một mạch lên tầng năm, căn phòng riêng ngồi chung với Yến Vân Sơn vừa rồi.
Bùm!
Thẩm Lãng đá tung cánh cửa phòng, khói bên trong gần như bao trùm lấy anh, cũng may anh vừa lấy được một chiếc khăn ướt bịt miệng và mũi lại.
"Cứu với...!Có người ở đây!"
Nghe thấy cửa bị đá mở, tiếng hét của Yến Khả Nhi vọng ra từ trong phòng.
Vẻ mặt của Thẩm Lãng