Người đó đội mũ lưỡi trai, cố gắng hết sức để ẩn trốn vào trong đám đông, khi nhìn thấy Thẩm Lãng đi về phía mình thì quay người rời đi.
Muốn chạy?
Thẩm Lãng đâu nào cho người đó cơ hội, đi vài bước đã đến trước mặt người nước Tây.
“Thế là muốn chạy rồi sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng cười nói.
Người nước Tây đó sửng sốt, trong đôi mắt xanh lam loé lên một tia sát khí.
“Theo như tao biết thì mày đâu phải là người nhà họ Yến, chuyện này không có liên quan đến mày, nếu không muốn chết thì mau tránh ra!” Người nước Tây lạnh lùng nói.
Thẩm Lãng cười khinh thường, nói: “Tao lo chắc chuyện của nhà họ Yến rồi, nếu gia tộc Hill còn có ý đồ với họ, thì rửa sạch cái cổ đợi chết đi!”
Người nước Tây rõ ràng sửng sốt trong chốc lát.
Chuyện của gia tộc Hill ở Kinh Đô luôn được giấu kín kỹ càng, Thẩm Lãng có thể biết được có nghĩa là người của nhà họ Yến đã nói cho Thẩm Lãng biết.
“Mày rốt cuộc là ai?” Người nước Tây lạnh lùng nói.
“Tao nghĩ người nhà họ Khổng có lẽ sẽ nói cho bọn mày biết!” Thẩm Lãng nói xong thì quay người rời khỏi.
Người nước Tây nhìn Thẩm Lãng rời đi, thì buông con dao găm trong túi ra.
Ông ta không phải không nghĩ đến ra tay với Thẩm Lãng, mà là vừa rồi, ông ta đột nhiên nhìn thấy một sự sát khí vô tận trong mắt của Thẩm Lãng, ông ta không biết tại sao một người trẻ tuổi như vậy lại có một luồng sát khí kinh khủng đến thế.
Vào buổi chiều, tin tức về vụ cháy nổ của cao ốc nhà họ Yến được đăng lên bản tin đầu của Kinh Đô.
Mặc dù tin tức nói đó chỉ là một vụ tai nạn, nhưng nhiều người biết răng, sau lưng chuyện này chắc chắn có người nhắm vào nhà họ Yến!
Khi Thẩm Lãng trở về tập đoàn Phi Vũ, Thượng Bân và Tiêu Nhược đang vội vội vàng vàng chuẩn bị đến cao ốc Yến Đô để thăm hỏi sự an toàn của Thẩm Lãng.
“Chủ tịch Thẩm Lãng…”
“Cậu Thẩm…”
Hai người nhìn thấy Thẩm Lãng bình yên vô sự trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau.
Chuyện của cao ốc nhà họ Yến khiến cho cả nhà họ Yến rơi vào sự khủng hoảng, Yến Vân Sơn mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì tuối tác đã lớn, sau một lần quần quật như vậy thì cơ thể ít nhiều cũng có phần đuối sức, nằm trên chiếc giường bệnh một đêm mà dường như lại già đi rất nhiều.
“Ông nội!” Yến Khả Nhi ở trước giường bệnh nắm lấy tay của Yến Vân Sơn, vẻ mặt lo lắng.
Yến Vân Sơn từ từ mở mắt ra, cố gắng cười: “Khả Nhi, cháu không sao là tốt rồi, không ngờ đám người này lại điên cuồng ngang ngược đến vậy…”
Yến Khả Nhi cúi đầu xuống, không biết phải làm sao đối mặt với tất cả những điều này.
Sự đe dọa mà nhà họ Yến phải đối mặt không phải là thứ mà mình có thể tự giải quyết được, ngày cả bố của mình cũng dường như là bất lực.
“Khả Nhi, ông già rồi, nhà họ Yến sau này còn phải trông cậy vào các cháu, cũng may phía anh Lãng đã đồng ý giúp chúng ta, kể từ bây giờ, cháu sẽ là người cầm quyền của nhà họ Yến!” Yến Vân Sơn chậm rãi nói.
Lúc này, Yến Khả Nhi đã khóc không thành lời, cô ấy biết rằng bản thân không chỉ đối mặt với sự đe dọa của gia tộc Hill ở nước Tây, mà còn phải đối mặt với gánh nặng của nhà họ Yến.
“Ông nội, ông sẽ khoẻ mà, đừng nói những thứ này mà!” Yến Khả Nhi nói.
Yến Vân Sơn cười, giúp Yến Khả Nhi lau nước mắt.
Vì đã hứa với Yến Vân Sơn, nên Thẩm Lãng sẽ không cho phép gia tộc Hill ra tay với nhà họ Yến.
Cùng ngày, Thẩm Lãng đã yêu cầu Kim Nam triệu tập một số thuộc hạ để bí mật bảo vệ lấy người nhà họ Yến.
Câu lạc bộ Thịnh Thế.
Trong văn phòng của Kim Nam, Thẩm Lãng ngồi trên chiếc ghế ông chủ của Kim Nam, còn Kim Nam thì đứng ở bên cạnh với vẻ mặt kính cẩn.
Kể từ khi người nhà họ Chu sụp đổ, Vạn Văn Thành đã hoàn toàn mất đi hậu thuẫn, hoàn toàn không có đủ sức mạnh để thách thức với Kim Nam, nên đã dẫn đàn em của mình rời khỏi Kinh Đô.
Hiện tại Kim Nam, Khu Xám ở Kinh Đô, đã vững vàng ngồi ở chiếc ghế đầu, nhưng dù Kim Nam ngồi đến vị trí gì đi nữa thì ở trước mặt Thẩm Lãng vẫn là dáng vẻ của một đàn em.
“Cậu chủ Thẩm, người của em đã sắp xếp xong rồi, mấy ngày nay không có người khả nghi nào xuất hiện!” Kim Nam nói.
Thẩm Lãng cau mày.
Thông qua cách làm việc của những người này, Thẩm Lãng không khỏi nghĩ