Thân thể mập mạp của Lý Bân ngửa ra sau , hai tay của hắn trên quơ loạn xạ trên không trung , như muốn bắt lấy vật gì đó để làm điểm tựa giữ cho thân thể của mình ổn định , nhưng mà không bắt được cái gì , nhãn thần của hắn lúc đó trống trơn , đầu óc trống rỗng. Lúc này, hắn căn bản đã quên mất việc lên tiếng kêu cứu .
Sau khi nghe được tiếng " Ôi" của Lý Bân , Trương Sở Lăng liền thầm hô một tiếng không ổn, sau khi bộ dạng hoảng hốt lúng túng của bốn người , hắn biết lúc này nếu như mình không ra tay thì sẽ có 4 cái mạng người chờ mình .
Con mắt nhanh chóng quan sát địa hình một chút , trên đầu Trương Sở Lăng toát ra một trận mồ hôi lạnh . Bọn họ hiện tại đang ở dưới đáy của một sơn cốc , sơn cốc này quá hẹp , tối đa chỉ có thể chứa đồng thời 3 người ..., mà bao quanh sơ cốc là quái thạch san sát, ngay cả một địa phương có thể dùng làm điểm tựa cũng không có .
"A Hi, các ngươi ba người hãy đứng thành một đường cong để tránh ." Tình hình khẩn cấp khiến cho Trương Sở Lăng không có thời gian suy nghĩ nhiều , hắn hô to một tiếng, đồng thời vươn tai trái nắm lấy áo của Lý Bân , còn tay phải nắm lấy một quái thạch sắc nhọn .
Quái thạch sắc nhọn mặc dù có điểm nổi lên , thế nhưng muốn dựa vào quái thạch này để năng thân thể không bị trượt rất khó mà thực hiện được , không phải quái thạch không đủ cứng rắn , mà là chỗ nổi lên của hòn đá thực sự quá nhỏ , cánh tay của Trương Sở Lăng căn bản là không có cách nào để gắng sức .
Đau nhức, rất đau, phi thường đau nhức, đau nhức vô cùng .
Bàn tay lưu lại trên hòn đá một vết máu đỏ tươi , Trương Sở Lăng cắn răng kiên trì, gắt gao nắm lấy áo của Lý Bân .
Tuy rằng thân thể Lý Bân vẫn bị trượt xuống , nhưng tốc độ cũng giảm lại , hơn nữạ thân thể được Trương Sở Lăng làm cho ổn định , muốn giữ lại cũng không dễ dàng gì , thế nhưng toàn bộ tốc đọ thân trên của hắn lại chuyển xuống hạ thân , do đó cước bộ của hắn lại bắt đầu trượt xuống .
Việc làm của Trương Sở Lăng làm cho 3 người Lưu Tuấn Hi sợ ngây người , bọn họ không nghĩ tới Trương Sở Lăng sẽ dùng một chiêu này để cứu Lý Bân, thế nhưng không thể phủ nhận, một chiêu này cũng là chiêu duy nhất hữu dụng , bởi vì lúc này căn bản là không có ngaọi vật nào để dựa vào .
Lưu Tuấn Hi nhanh chóng thanh tỉnh lại sau tiếng gầm giận dữ của Trương Sở Lăng , nhanh chóng đêm Ông tiểu linh kéo về phía mình , Đường Dũng lúc này cũng tỉnh táo lại , nghiêng thân thể để tránh Trương Sở Lăng cùng Lý Bân đang trượt xuống , thế nhưng nếu như không phải Trương Sở Lăng mà là bọn họ nắm lấy Lý Bân mà nói , bọn họ cũng không có cái dũng khí kia .
Sau khi thấy được ba người nghiêng người để tránh ra , thân thể Trương Sở Lăng thoả mái hơn , hắn giữ một người đã mệt rã rời , nếu như nhiều hơn nữa mà nói , hắn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm .
Nếu như là nơi có địa hình bằng phẳng , Trương Sở Lăng nhấc Lý Bân lên cũng không thành vấn đề , chính là trọng loại địa thế dốc đứng thế này , hắn vừa giữ cân bằng của thân thể , lại muốn ổn định thân thể của Lý Bân , độ khó không biết tăng đến bao nhiêu lần .
Lý Bân cũng biết tình hình lúc này hết sức nghiêm trọng , hai tay của hắn cũng nắm loạn xạ nữa , tâm tình cũng bình tĩnh , chỉ là đầu của hắn vẫn còn ngửa ra sau, nhãn thần căn bản không có cách nào thấy được Trương Sở Lăng , càng không biết Trương Sở Lăng để giữ cho thân thể của mình không bi trượt xuống phía dưới , bất quá hắn cảm thấy được mức độ khó của việc Trương Sở Lăng ổn đinh và làm thân thể hắn rơi chậm lại .
"Sàn sạt..."
Trong sơn cốc chật hẹp , chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển cùng tiếng đá vun dưới lòng bàn chân vang lên , tâm trí mọi người rất khẩn trương , ba người Lưu Tuấn Hi gắt gao trừng mắt nhìn lên hòn đá khi thấy được vết máu trên đó mà giật mình , Lý Bân tựa hồ cũng yên tâm, đem sự sinh tửu của mình giao phó cho Trương Sở Lăng .
Trương Sở Lăng cảm giác ngón tay của mình tê đi , hai tay mất đi cảm giác . Lúc này, hắn đã không có cảm giác đau đớn, thế nhưng, thân thể của hắn cùng Lý Bân vẫn đang trượt , hắn thậm chí sinh ra một loại thôi thúc muốn buông tay , chính là trong nội tâm sinh ra một âm thanh nói cho hắn biết , không thể buông tay,