Trương Sở Lăng rất nhanh liền bấm số điện thoại gọi về nhà mình , nhưng lại không có ai nghe máy , tiếng chuông điện thoại "Tích tích" làm cho hắn cảm thấy lo lắng , gọi điện thoại về nàh 3 lần mà không có ai nghe máy , tâm tình Trương Sở Lăng nặng nề , hắn lập tức bấm số điện thoại di dộng của Trương Nhược Nam .
"Nhược Nam, ngươi biết ba ba hiện tại ở đâu không?" Trương Sở Lăng hỏi.
"Ca, ngươi nhanh trở về một chút đi, cha bị thương, chúng ta hiện tại đang ở bệnh viện Bảo Huyết ." Thanh âm của Trương Nhược Nam ở đầu kia điện thoại có vẻ rất lo lắng , nghe được là Trương Sở Lăng điện thoại đến lập tức lớn tiếng nói .
Nghe được phụ thân bị thương, con mắt của Trương Sở Lăng không kiềm chế được nháy nháy vài cái , trong lòng vừa cầu khẩn phụ thân sẽ không bị chuyện gì lớn, vừa hỏi rõ số phòng mà phụ thân đang điều trị , liền lập tức xin nghỉ chạy đến bệnh viện .
Khoảng hai mươi mấy phút sau , Trương Sở Lăng đã tới bệnh viện, khi hắn thấy trên ánh mắt đờ đẫn cùng sắc mặt tiều tuỵ của phụ thân đang nằm trên giường , ánh mắt của hắn đều đỏ.Chỉ gần một buổi tối không gặp , hình như phụ thân già đi rất nhiều , không chỉ sắc mặt tái nhợt, tóc bạc cũng trở nên nhiều hơn .
"Cha, ngươi vẫn khỏe chứ" Trương Sở Lăng quan tâm hỏi thăm.
"Tướng quân đã chết..." Trương phụ tựa hồ không có phát hiện Trương Sở Lăng đến, đầu cũng không cử động chút nào , trong miệng thì thào nói.
Trương Sở Lăng nghe vậy trong lòng cảm thấy buồn bã , hắn tự nhiên biết phụ thân rất có tình cảm với " Tướng quân " , "Tướng quân" theo phụ thân hai mươi mấy năm, hai mươi mấy năm ở chung, cũng đủ để tạo nên một sợi dây tình cảm thắm thiết , hơn nữa "Tướng quân" lại có linh tính phi thường , trợ giúp phụ thân phá không ít vụ án , đặc biệt sau khi phụ thân về hưu , nó càng hỗ cho việc bắt mấy tiên trộm vặt , làm cho mặt mày phụ thân vui vẻ .
Mặc dù biết phụ thân thương tâm, thế nhưng Trương Sở Lăng biết nếu như để phụ thân chìm trong loại cảm xúc đau thương này mãi , đối với thân thể của hắn sẽ có thương tổn rất lớn , hắn nhẹ nhàng đến ngồi cạnh bên người phụ thân , xoa bóp trên thân thể người , kỹ thuật xao bóp cao siêu của hắn khiến cho nỗi u buồn trong lòng Trương phụ giảm đi rất nhiều .
"A lăng, ngươi không phải ở tổng khu Tây Cửu Long sao , thế nào lại chạy tới đây ?" Lão nhân tựa hồ rất thích việc xoa bóp của nhi tử , thay đổi một cái tư thế thoải mái rồi hỏi .
"Cha, ngươi có thể nói cho ta tình hình lúc đó được không , ta sẽ đi báo thù cho " Tướng quân " ."
Lời nói của Trương Sở Lăng đã thành công khi hấp dẫn đựơc tâm thạng của phụ thân , ánh mắt hắn sáng ngời, nắm chặt lấy cánh tay của Trương Sở Lăng , kích động nói , "Được rồi, báo thù, phải báo thù cho “Tướng quân “, nếu không có tg người phải chết chính là ta a ..." Lời nói của lão nhân chợt nghẹn ngào , hai hàng lệ trên khuôn mặt chảy xuống .
Vốn là Trương phụ đang dắt chó đi dạo ở vịnh Trường Sa , lại đột nhiên phát hiện có một người ngoại quốc có hành tung khả nghi , thói quen nghề nghiệp khiến cho Trương phụ liếc mắt sang người nọ , chính là người nước ngoài này cũng không dễ chơi , rất nhanhđã phát hiện Trương phụ đang nhìn hắn , hung hăng trừng mắt với Trương phụ , tiếp tục đi con đường của mình, chỉ là lúc hắn đnag trừng mắt , không nghĩ đến việc đụng phải một tiểu hài tử đang chạy đến , bị tiểu hài tử làm cho bị ngã , Trương phụ mới thấy được khẩu súng được giấu dưới áo của trên người nước ngoài này .
Ở Hồng Kông không phải người nào cũng có thể mang theo súng , cho dù là cảnh sát, sau khi hết giừo làm cũng phải nộp súng lại . Trương phụ nhìn thấy khẩu súng kia thìl iền rút điện thoại ra để báo án , đáng tiếc là cái tên nước ngoài kia không để cho Trương phụ có cơ hội làm vậy , liền rút súng hướng về phái Trương phụ bắn một phát .
Chính là Trương phụ cho rằng mình sẽ dễ dàng né được phát súng của đối phương , chỉ là một chân của Trương phụ bị thương không giữ thăng bằng đựơc cho thân thể , nên liền lảo đảo té xuống đất , tên người nước ngoài kia cười một tiếng , lại hướng phía Trương phụ nổ thêm một phát súng , hắn tin tưởng rằng phát súng này nhất định sẽ bắn trúng lão nhân nhiều chuyện kia .
Thấy khuôn mặt dữ tợn của tên người nước ngoài , Trương phụ cố gắng nhớ rõ hình dạng của hắn trong đầu , chỉ là thân thể của Trương phụ cũng không dám nhúc nhích . Mình đã bị súng của đối phương chĩa vào , cho dù trong tình huống thân thể còn khoẻ mạnh cũng không thể chắc chắn né được đạn của đối phương , hơn nữa mình lại tàn phế , trong lòng có cái ý nghĩ này, Trương phụ tự nhiên không dám lộn xộn.
Trong khoảnh khắc tên người nước ngoài kia bóp cò , Trương phụ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại . Hắn không thấy được chính là, lúc này có một đạo hắc sắc nhanh như thiểm điện đột nhiên