Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 17: Đứa con bất hiếu.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Phì Lang trước hết xuống xe, sau đó cười cười đối với Tần Vĩnh Phú làm một tư thế xin mời.
Tần Vĩnh Phú sau khi phiền chán nhìn thoáng qua Phì Lang, liền bước xuống xe. Hắn ngẩng đầu xem xét tòa nhà ba tầng trước mặt, cau mày thoáng một phát. Hắn biết rõ tòa nhà ba tầng này là nhà của Hắc Lang, cũng có thể nói chính là đại bản doanh của Hắc Lang bang.
Nơi đây vốn là một khách sạn của chính phủ, bởi vì kinh doanh không tốt, phải đưa ra đấu giá, về sau Hắc Lang bang đoạt được. Từ đó trở đi Hắc Lang lấy chỗ này làm địa bàn đóng quân, dốc sức tạo nên thành quả như ngày hôm nay.
- Tần chủ tịch, xin mời, bang chủ của chúng tôi còn có nghĩa tử Tần Dũng của ngài đều đang ở phía trên chờ ngài đấy!
Lúc nói lời này, Phì Lang không khỏi lộ ra một nụ cười tà.
- Hừ! Thật không biết các người muốn làm trò gì. Vu Thiên, cậu đi lên cùng tôi.
Cũng may còn có Vu Thiên ở bên cạnh mình, tuy rằng Tần Vĩnh Phú còn không có hoàn toàn tin tưởng vào công phu của Vu Thiên có thực sự tốt hay không, thậm chí chi tiết về Vu Thiên hắn đều chưa thăm dò rõ ràng, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng của hắn không khỏi tin tưởng Vu Thiên.
- Chậm đã! Người của ngài có thể đi lên, nhưng trước tiên phải được kiểm tra thoáng một phát đã, ha ha, tôi cũng không có biện pháp a, quy củ mà.
Phì Lang nhìn thấy tay sai của Tần Vĩnh Phú cũng muốn đi lên, liền vội vàng hô to, đồng thời đối với một huynh đệ bên người gật đầu, sau đó người kia liền đi tới bên người Vu Thiên, bắt đầu lục lọi thân thể Vu Thiên.
Thủ tục kiểu này tại trên đường mà nói trên cơ bản đã trở thành một điều không thể thiếu. Song phương gặp mặt vì sợ một bên mang vũ khí hoặc bụng dạ khó lường, cho nên trước tiên luôn muốn kiểm tra thân thể thoáng một phát.
Nhưng Vu Thiên hắn cũng không biết đây là ý gì, thấy có người hướng chính mình đi tới, hơn nữa lại không có hảo ý đi tới, Vu Thiên nhíu mày, thầm nghĩ:
- Các ngươi muốn làm gì! Tin hay không ta liền đá ngươi một phát chết tươi giống như đá chết một con chó hoang.
Tần Vĩnh Phú tựa hồ nhìn ra bất mãn của Vu Thiên, sợ Vu Thiên bại lộ công phu quá sớm, làm hư mất đại sự của mình, Tần Vĩnh Phú vội vàng hướng Vu Thiên nói:
- Chớ lộn xộn, hắn chỉ muốn tìm kiếm, xem trên người của cậu có mang theo vũ khí gì không thôi.
Nghe xong Tần Vĩnh Phú nói, Vu Thiên lập tức hiểu rõ. Biết rõ đối phương chỉ là lục soát người mà thôi, hắn cũng không động nữa, chờ đối phương đến lục soát người.
Rất nhanh, Phì Lang phái một tên tiểu đệ đi qua đem thân thể Vu Thiên kiểm tra qua một lần, sau khi xác định không có bất kỳ vũ khí gì nguy hiểm, hắn hướng về phía Phì Lang lắc đầu.
- Ha ha, rất tốt! Xem ra Tần chủ tịch cũng rất rõ ràng quy củ trên đường của chúng tôi a.
- Bớt sàm ngôn đi, nhanh mang tôi đi gặp bang chủ của các người cùng đứa con bất hiếu Tần Dũng kia.
Chứng kiến bọn người kia sau khi kiểm tra xong thân thể Vu Thiên mà không phát hiện được thứ gì, Tần Vĩnh Phú không khỏi buông lỏng một hơi, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi tại nhà máy rượu Đại Tần hắn không bảo Tôn bá đem súng cho Vu Thiên, bởi vì Tần Vĩnh Phú tinh tường, cho dù để cho Vu Thiên mang theo vũ khí, đến lúc đó cũng sẽ bị bọn người kia tịch thu. Thế nhưng Tần Vĩnh Phú cũng không biết, hắn muốn Vu Thiên mang theo vũ khí, cũng phải nhìn xem Vu Thiên có đồng ý hay không mới được.
Đi theo Phì Lang, hai người Tần Vĩnh Phú cùng Vu Thiên bước vào trong tòa nhà. Đứng trong thang máy, bọn hắn rất nhanh đi tới trước cửa của một căn phòng hội nghị lớn trên tầng ba. Trước cửa phòng hội nghị lúc này đứng sáu Đại Hán phi thường cường tráng, bọn hắn nguyên một đám chứng kiến Tần Vĩnh Phú cùng Vu Thiên đi tới, đều lộ ra gương mặt bất thiện.
- Xin mời, Tần chủ tịch, bang chủ của chúng tôi cùng nghĩa tử của ngài đều ở ngay trong này.
Vừa nói chuyện, Phì Lang nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng hội nghị ra.
Cửa vừa mở ra, Tần Vĩnh Phú đã thấy Hắc Lang cùng nghĩa tử Tần Dũng của mình ngồi trước bàn trà, đang trò chuyện uống trà nóng.
- Ha ha ha, Tần chủ tịch đúng hẹn mà đến, Hắc Lang tôi thực sự cảm thấy vinh hạnh, vinh hạnh a.
Một người đàn ông trung tuổi với cái đầu không có bao nhiêu tóc, nhưng trên mặt lại có vài điểm hạt mụn đứng lên hướng về Tần Vĩnh Phú gật đầu.
Vu Thiên đứng đó nhìn hết thảy, hắn biết người đang nói chuyện nhất định là bang chủ Hắc Lang bang - Hắc Lang. Thực sự không thể tưởng tượng nổi đã lớn tuổi như vậy rồi trên mặt còn có mụn, chẳng lẽ là do ăn thuốc bổ quá nhiều, không tiêu hóa hết rồi bổ đến trên mặt sao? Xem ra nếu có cơ hội có thể đề cử cho gã dùng thử thảo dược chữa mụn mà chính mình nghiên cứu chế tạo, thứ kia thế nhưng rất tốt a, nhớ lại hai năm trước trên mặt Vu Thiên cũng có mụn, lúc đó Vu Thiên bị dọa cho không nhẹ, lập tức vào thành phố tìm sách để tra, sau đó mới biết mình mắc phải triệu chứng rất được lưu hành gọi là thanh xuân mỹ lệ hạt mụn đậu, rất nhanh, Vu Thiên trong núi sâu tìm được thảo dược để trị tận gốc triệu chứng này. Bây giờ Vu Thiên vừa nhìn thấy trên mặt Hắc Lang cũng có mụn, vẻn vẹn không nổi muốn đi tìm loại thảo dược năm đó mình dùng đưa cho gã thử xem.
Đương nhiên những điều này đều là Vu Thiên tưởng tượng, nếu như Vu Thiên thật đem ý nghĩ này nói cho Hắc Lang biết, phỏng chừng gã sẽ té xỉu mất.
- Không cần khách khí như vậy, vốn tôi còn lo lắng cho đứa con bất hiếu của tôi tại chỗ của bang chủ làm khách có thể bị nguy hiểm hay không, nhưng hiện tại xem ra nó sống rất tốt, mục đích đến đã đạt được, tôi xin phép đi trước.
Tần Vĩnh Phú liếc mắt nhìn một người còn chưa đến ba mươi tuổi ngồi bên cạnh bàn đang uống trà - Tần Dũng, trong