Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 18: Là ai làm? Vật này không quá mạnh.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Mày được lắm, mày cũng không nhìn một chút, xem mày đã làm ra những chuyện gì. Mày một mình cầm tiền của tập đoàn đi đánh bạc, tao đã từng nói cái gì chưa. Nhưng mày lại còn không biết điều, lại còn được voi đòi tiên đánh chủ ý vào nhà máy rượu Đại Tần, tiền của hộp đem mày tiêu hết, mày lại tới nhà máy rượu Đại Tần đòi tiền kế toán, cô ta không cho mày, mày liền vung tay đánh. Loại chuyện này ảnh hưởng lớn như thế nào mày biết không? Loại người như mày, tao làm sao có thể giao sản nghiệp cho được?
Nghe Tần Vĩnh Phú nói như vậy, đứng ở một bên Vu Thiên coi như đã biết chuyện gì xảy ra. Nguyên lai Tần Dũng là một phá gia chi tử ăn chơi đàng điếm, người như thế xác thực không thể giao gia nghiệp cho y, bằng không cho dù ngươi có bao nhiêu gia nghiệp to lớn cũng không đủ cho y ăn chơi.
- Được, được lắm. Tôi không phải chỉ xin kế toán của ông vài đồng tiền lẻ sao? Ông nhìn xem thái độ của cô ta là như thế nào. Hừ, tôi đánh cô ta thì sao, nói cho ông biết, cô ta không nghe lời tôi, tôi dám giết cả nhà cô ta, ông tin hay không.
Tần Dũng nhìn thấy Tần Vĩnh Phú tại trước mặt Hắc Lang vạch trần điểm xấu của mình, cũng là thẹn quá hóa giận, nói năng cũng bắt đầu lệch chủ đề.
- Hai cha con các người dừng được rồi đó!
Hắc Lang ngồi một bên không có tâm tư để nghe Tần Vĩnh Phú cùng Tần Dũng cãi nhau về việc trong nhà.
- Tôi hiện tại muốn hỏi Tần chủ tịch ông một chút, ông cuối cùng có định ký tên vào hiệp ước này hay không?
- Không ký, đánh chết cũng không ký!
Tần Vĩnh Phú dứt khoát lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, lui ra phía sau hai bước, làm ra bộ dáng không thể thương lượng.
- Ơ kìa, tôi nói Tần Vĩnh Phú, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cho ông biết, ngày hôm nay tôi dám gọi ông đến đây, tất nhiên tôi đã làm tốt các phương diện chuẩn bị, hừ! Nếu như ông không chịu ký tên, tí nữa tôi sẽ cho ông nếm thử tư vị sống không bằng chết. Mà đồng thời, con gái bảo bối của ông chỉ sợ cũng giống ông nếm không ít khổ sở.
Hắc Lang bắt đầu dùng thủ đoạn hung ác để uy hiếp Tần Vĩnh Phú, vừa nói chuyện Hắc Lang còn duỗi chân ra đem cái ghế Tần Vĩnh Phú vừa ngồi đá đổ xuống đất.
- Các ngươi muốn làm gì? Nói cho các ngươi biết, các ngươi không được chạm vào con gái của tôi dù chỉ một chút, bằng không đừng trách tôi đối với các ngươi không khách khí.
Vừa nghe Hắc Lang nói muốn đối phó con gái mình, Tần Vĩnh Phú rất lo lắng, phải biết uy hiếp lớn nhất của đời hắn chính là sợ tiểu nha đầu Tần Thư Nhã có việc gì.
- Ha ha ha, thế nào? Ông nghĩ bây giờ ông còn có thể đối với tôi không khách khí sao?
Nhìn bộ dạng Tần Vĩnh Phú kích động, Hắc Lang rất rõ ràng, gã đã nắm được điểm yếu của Tần Vĩnh Phú. Một người luôn luôn sợ uy hiếp, bất kể là hắn thích tiền tài, nữ nhân hay là quyền lực, nói chung chỉ cần có là được. Mà bây giờ Hắc Lang biết Tần Vĩnh Phú sợ nhất cái gì, chuyện kế tiếp muốn đối phó ông ta sẽ rất dễ dàng.
- Đến đây, tao không muốn cùng lão nhân này nói lời vô ích, chúng mày treo ngược ông ta lên cho tao.
Hắc Lang biết cứ nói cứng như vậy để bức Tần Vĩnh Phú không phải là biện pháp tốt nhất, nếu làm không tốt còn có thể khiến ông ta tự sát. Vậy không bằng chính mình dẫn người đi nhà máy rượu Đại Tần bắt Tần Thư Nhã mang tới đây , chỉ cần trong tay gã có người này, lúc đó không sợ Tần Vĩnh Phú không ngoan ngoãn, bảo Tần Vĩnh Phú làm cái gì hắn còn dám không nghe sao!
Hắc Lang tiếng nói vừa dứt, lập tức có hai đại hán áo đen đi về phía Tần Vĩnh Phú, bọn họ muốn chấp hành mệnh lệnh của Hắc Lang, trước tiên treo ngược Tần Vĩnh Phú lên.
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Vu Thiên, Vu Thiên cậu còn không giúp tôi!
Tần Vĩnh Phú vừa nhìn Hắc Lang thật sự muốn ra tay với mình, ông ta liền vội vã ho to tên Vu Thiên. Vu Thiên là hi vọng duy nhất của ông ta lúc này, chuyến đi này ông ta chỉ đem mỗi một vệ sĩ là Vu Thiên, nếu như Vu Thiên không thể cứu mình, cái lão già khọm Tần Vĩnh Phú rất có thể sẽ chết ở chỗ này.
Nói thì chậm, chứ diễn biến thì rất nhanh, hai đại hán phân chia trái phải đi tới trước người Tần Vĩnh Phú, đang định giơ tay ra bắt Tần Vĩnh Phú, thì cảm thấy trước mắt có vật gì chợt lóe, sau đó cổ họng hai đại hán một tiếng cũng không kịp thốt lên liền té trên mặt đất.
- Cạch, cạch!
Hai đại hán cơ hồ cùng lúc ngã trên mặt đất, một màn này làm cho đang ngồi trên ghế là Hắc Lang, Tần Dũng cùng với đứng bên cạnh Phì Lang bị hù dọa kêu to một tiếng. Nguyên nhân là ba người bọn họ ai cũng không thấy rõ là người nào động thủ, vậy thì càng không nói tới người này như thế nào xuất thủ.
- Ai? Là ai làm?
Dường như một loại bản năng, Hắc Lang trước hết kịp phản ứng, lúc này trong tay gã đã nhiều thêm một cây súng lục màu đen. Có súng trong tay, lá gan của gã tựa hồ cũng lớn hơn một chút.
- Là ai chơi hắn có giỏi thì cmn đứng ra đây?
Nghe được thanh âm hoảng sợ của Hắc Lang, bảy tám tên tiểu đệ trong phòng cũng đều vội vàng móc súng lục từ trong ngực ra, đều mù quáng giơ súng nhìn khắp phòng.
Thế nhưng tình huống đập vào mắt mọi người lúc này là trừ những người đứng trong phòng này ra thì không có bất kì một ai khác.
Hơn nữa tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng rất tốt, không có một dấu hiện nào cho rằng có người tiến vào.
Này sẽ