Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 19: Sám hối cũng vô dụng.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Súng!
Là vũ khí thường dùng nhất trong xã hội hiện đại, cũng là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất.
Giống như cảnh sát bắt tội phạm, thậm chí trong các cuộc tranh đấu giữa các quốc gia trên cơ bản đều dựa vào vật này, nhưng chính một vật như vậy, nằm trong tay Vu Thiên hắn lại nói không quá mạnh, đây cũng quá mức khó tin.
Mà chuyện này đối với Vu Thiên mà nói, kỳ thực cũng không khó lý giải. Phải biết rằng Vu Thiên có công phu Vu Gia Đấu Khí. Vu Gia Đấu Khí chia làm hai loại là tiến công hình cùng phòng thủ hình.
Nói về tiến công, cỗ đấu khí này có thể giết người một cách vô hình, giết người cách mấy mét, thậm chí còn có thể xa hơn mấy chục mét.
Mà nói về phòng thủ, giống như hôm nay vậy, hắn có thể chế tạo một loại vô hình khí tràng, khiến tất cả những vật tấn công đến hắn đều bị ngăn lại bên ngoài khí tràng, giống như viên đạn lúc này kỳ thực đã gặp phải phòng ngự đấu khí mà Vu Thiên phát ra, khi cách mi tâm Vu Thiên khoảng năm cm thì bị Vu Gia Đấu Khí của Vu Thiên sở chế, đứng ở giữa không trung.
Nếu như tình huống này bị người không biết công phu trông thấy, đạn cứ như dừng lại giữa không trung, tạo nên một hiện tượng quỷ dị khó mà giải thích.
Khi Vu Thiên nói vật này cũng không quá mạnh, đột nhiên đồng tử trong mắt hắn mở to, sau đó lập tức thấy viên đạn sắp bắn vào mi tâm Vu Thiên đột nhiên thay đổi phương hướng, quay ngược trở lại phía người vừa nổ súng, bắn trúng thân thể Phì Lang đang lùi lại kia.
- PHỐC!
Đây là âm thanh đạn bay vào trong cơ thể.
- Bịch!
Đây là âm thanh người ngã xuống đất.
Tiếp đó trong phòng lại có thêm một người ngã xuống, đó chính là kẻ nổ súng bắn Vu Thiên - Phì Lang.
Ngực Phì Lang bị trúng đạn, có lẽ cũng do khi nổ súng gã đã để súng trước ngực mình, cho nên khi viên đạn kia bắn ngược trở lại thì bắn trúng vào ngực của gã. Nhưng bất đồng ở chỗ, viên đạn đó không hề dừng lại ở ngực của Phì Lang, mà nó còn bắn xuyên qua, đâm thủng ngực rồi hướng tới bức tường phía sau, găm thẳng vào trong tường.
- Mày, mày…lừa gạt…người!!!
Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của Phì Lang, một cái chết không nhắm mắt.
- Tao đâu có lừa mày, mày nói tao giết hai người kia, thực ra không đúng vì tao chỉ mới đánh ngất chúng nó mà thôi, còn chưa có giết, nên cách nói của mày sai rồi, tao tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Vu Thiên vốn định nói thêm mấy câu, đáng tiếc người này đã chết, nên gã cũng chẳng nghe được gì nữa.
Cái chết của Sói Mập khiến cho mọi người trong phòng bị chấn động, trong đó có cả Hắc Lang cũng không biết nên làm gì cho phải. Nếu lấy quan hệ của Hắc Lang cùng Phì Lang, kẻ nào dám giết Phì Lang trước mặt gã, gã hẳn sẽ rất phẫn nộ, nhất định sẽ cầm súng lên báo thù. Nhưng không hiểu vì sao, Hắc Lang lại không có dũng khí đó. Bởi vì Phì Lang vừa rồi cầm súng bắn Vu Thiên nhưng lại chết do đạn bắn ngược trở lại, giờ phút này tất cả những người cầm súng trong phòng đều tự giác đặt hết súng xuống đất.
Trong mắt bọn hắn xem ra, có súng trong tay rất uy phong, nhưng chỉ là trước đây, còn hiện tại có súng trong tay chỉ càng thêm nguy hiểm mà thôi. Đương nhiên trong số người ném súng đi cũng có Hắc Lang.
- Mày? Mày là người hay quỷ?
Sau khi nhìn thấy thân thủ của Vu Thiên, Hắc Lang liền nói ra một câu mà chính gã cũng không ngờ mình lại thốt lên như vậy.
- Người!
Vu Thiên sau khi giết chết Phì Lang, lại bắt đầu “tích chữ như vàng”, có lẽ hắn cho rằng những kẻ ở đây không đáng để hắn nói nhiều với chúng làm gì.
- Mày…
Thấy Vu Thiên vô lễ với mình như thế, không ngờ Hắc Lang lại có cảm giác chuyện đó là điều đương nhiên, hoặc chính xác nói Vu Thiên nên đối xử với mình như thế. Lúc này hắn không thể nào tức giận được hoặc nói cách khác đã không có tư cách tức giận.
- Tần Vĩnh Phú, Tần chủ tịch! Đây hết thảy đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà. Người đâu mau đem thằng bất hiếu Tần Dũng này trói lại cho tao, thật là, cha mày nuôi mày nhiều năm như thế mà mày còn dám phái người giết ông ấy, mắt của ông trời để đâu mà không đánh chết mày đi!
Thấy rõ được chuyện đang xảy ra, Hắc Lang liền thay đổi thái độ với Tần Vĩnh Phú tới 180°. Gã biết nếu như mình muốn sống thì chỉ có thể tâng bốc Tần Vĩnh Phú mà thôi, chỉ cần Tần Vĩnh Phú nói không giết mình, vậy mạng sống của mình đã được đảm bảo.
Nhưng dù cho có thế nào thì Hắc Lang cũng không muốn đánh cùng cái tên biến thái Vu Thiên này, gã còn không có can đảm đến mức đó.
Hắc Lang vừa kêu lên như thế, các huynh đệ dưới tay gã cũng phảng phất thấy được con đường sống cho mình. Bọn hắn không phải kẻ ngu, đều hiểu sinh mệnh là đứng đầu vạn vật, con người chỉ có sống thì mới có thể bàn chuyện lý tưởng, nói chuyện hoài bão. Một ngày kia mà chết thì cái mẹ gì cũng không có mà nói.
Cho nên trong nháy mắt những tên sợ chết này liền lao thẳng tới chỗ Tần Dũng, trói chặt y lại, thậm chí để lấy lòng cái tên biến thái Vu Thiên đó, khi buộc trói Tần Dũng bọn hắn còn thắt thêm hai nút cho chặt. Nếu như muốn cởi ra thì chỉ có thể dùng đao mà chặt, còn không thì đừng mơ có hy vọng gì hết.
Tần Dũng thấy chính mình bị người của mình bán đứng thì đầu óc y cũng quay cuồng.
- Bịch!
Tần Dũng liền quỳ gối trước mặt Tần Vĩnh Phú:
- Cha tha cho con đi, con chỉ là nhất thời ngu ngốc, làm ra loại chuyện không bằng súc vật này, nể tình con theo cha bao năm nay, cha cứ coi con là