Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 46: Lần đầu gặp gỡ Trịnh Khả Tâm.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Bởi vì lúc này, y phát hiện lưỡi đao tưởng như thuận lợi của mình lại bị một thiếu niên phi thường trẻ tuổi người Đông Phương quốc dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Lấy lại tinh thần, tên bịt mặt vội vã xoay người lại rút đao, chuẩn bị xuất kích lần thứ hai. Thế nhưng y phát hiện bất luận mình dùng sức ra sao thì tên thiếu niên trẻ tuổi kia vẫn kẹp chặt trên tay không hề nhúc nhích, cứ như đao bị mọc rễ trên tay hắn vậy.
Mà lúc này, nam tử trẻ tuổi bên cạnh Trịnh Tử Hào cũng lấy lại tinh thần nhìn kỹ người ra tay cứu giúp mình trong lúc nguy cấp lại rất quen mặt. Sau đó anh ta lại bị một tiếng hét làm chấn kinh, nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy một người thân cao 2m, đang vung quyền hướng tới một tên hắc y bịt mặt đang giở trò đối diện.
Thấy người đàn ông dáng người cao cao kia, Trịnh Tử Hào cũng lập tức nhớ ra. Hai người này không phải là người vừa ăn trong tiệm vịt quay mà không có tiền trả sao.
Không sai, hai người kia chính là Vu Thiên cùng Đại Cá Tử.
Đáng lẽ căn cứ theo tốc độ của Vu Thiên thì hắn đã sớm chạy về đến đây. Nhưng vì hắn còn bận tâm đến Đại Cá Tử nên khi chạy về lại cố ý chạy chậm. Cứ như vậy, Vu Thiên và Đại Cá Tử chạy đến đây thì thấy có một bọn mặc quần áo đen đang đánh nhau cùng một đám đàn ông mặc áo trắng.
Vu Thiên mặc dù không biết những tên mặc áo đen này là người tốt hay người xấu nhưng trực giác cho hắn biết bọn họ không giống người tốt, cho nên hắn mới ra tay. Khi Trịnh Tử Hào sắp bị đánh cho bị thương, hắn chạy với tốc độ cực nhanh tới phía trước Trịnh Tử Hào, khẽ vươn tay kẹp lấy thanh đao, ngăn cản một đao của tên thủ lĩnh bịt mặt.
- Giữa ban ngày ban mặt mà dám ám toán người khác, vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt lành gì rồi.
Vu Thiên đợi tên bịt mặt kia vặn người vài cái, thấy y không còn dùng sức để giật thanh đao đang bị kẹp trong tay mình nữa, Vu Thiên lại không muốn ngừng cuộc chơi, “Phanh”, hắn vươn ra một cước đạp trúng vào trước ngực tên mặc áo đen kia.
Một cước này, lập tức khiến tên bịt mặt lộn ngược, bay về sau hơn 10m mới dừng lại.
- Phốc!
Tên mặc áo đen kia nôn ra một ngụm máu tươi, từ mặt đất đứng lên:
- Mày là ai?
Cố nén đau đớn từ ngực truyền tới, tên bịt mặt hô to.
- Người tốt!
Vu Thiên thờ ơ đáp lại một câu. Không sai, từ nhỏ đến lớn, Vu Thiên đều muốn mình là người tốt, mặc dù cũng có lúc hắn ta bắt nạt một vài động vật, thậm chí kể cả người săn bắt thú trên địa bàn của hắn ta. Nhưng trong mắt Vu Thiên xem ra những người này đều là kẻ xấu, đều đáng bị hắn ta cho một bài học. Cho nên Vu Thiên mới nói mình là người tốt.
- Người tốt?
Tên bịt mặt kia vừa nghe Vu Thiên nói như vậy thật sự dở khóc dở cười. Nhưng y thật không thể không thừa nhận công phu của người thanh niên trước mặt quả thật rất cao. Chỉ một cước này của hắn mà mình không có cơ hội để phản kháng, thậm chí ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, liền trực tiếp bị đá trực diện. Lực đạo của chân lại rất mạnh, tên thủ lĩnh bịt mặt hiểu rằng mình căn bản không phải đối thủ của người ta.
Nếu đã không phải là đối thủ của người ta thì chỉ còn nước chuồn chuồn. Giữ lại núi xanh, không lo không có củi đốt. Nghĩ tới những điều này, tên thủ lĩnh bọn bịt mặt huýt vang một tiếng, ngay trước mặt y xuất hiện một đám bụi mù, theo đó gã cũng biến mất không còn dấu vết.
Sau khi những tên bịt mặt khác nghe được mệnh lệnh của y, cũng vội vàng ném thứ gì đó trên mặt đất, sau đó đều không thấy ai nữa.
- Ah! Người đâu hết cả rồi? Sao lại không thấy nữa. Không phải bọn họ không phải là người đấy chứ? Hay họ biết bay?
Đại Cá Tử đang đánh nhau với một tên bịt mặt rất hưng phấn. Mắt thấy tên bịt mặt ấy sẽ chết dưới tay mình, ai ngờ đối thủ đột nhiên không thấy đâu nữa khiến gã rất mất hứng.
- Không phải bọn chúng biết bay, đây chính là Yên Vụ Độn Thuật của Ninja.
Trịnh Thiết lúc này mới mở miệng nói. Dù sao người ta đã cứu mình, bây giờ người ta đưa ra câu hỏi mà mình không trả lời trái lại là mình không tốt.
- Ah. Thì ra chúng là người Đông Dương. Tôi đã hiểu, hắc hắc.
Đại Cá Tử vừa nghe Trịnh Thiết nói bọn chúng là người Đông Dương thì lập tức hiểu ra. Mặc dù trước đây Đại Cá Tử chưa từng đánh nhau với bọn người bịt mặt này nhưng khi gã đánh nhau với người khác lại được nghe nói qua. Vả lại, bây giờ trên ti vi cái