Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 47: Lệnh bài Hắc Long.
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
-Sư phụ….Sư phụ….Người đang nghĩ gì vậy?
Đại Cá Tử lúc này đã đi tới trước mặt Vu Thiên. Hắn thấy Vu Thiên mặt tươi như hoa, thậm chí nước miếng còn từ khóe miệng hắn chảy cả ra ngoài. Đại Cá Tử nhịn không được bèn hỏi sư phụ.
-Ừ? Tôi không nghĩ gì cả. Chỉ là ngửi thấy mùi vịt quay thì hơi đói thôi. Haha.
Vu Thiên vội vàng che dấu. Nói xong những điều này, Vu Thiên vẫn còn đặc biệt chú ý tới bọn người Trịnh Tử Hào. Thấy Trịnh Tử Hào đang an ủi em gái, Trịnh Thiết cũng cùng bốn người áo trắng còn lại đi kiểm tra đồng nghiệp ở phía bên kia xem còn có ai chết nữa không. Nhìn thấy những điều này, Vu Thiên lấy tay vỗ nhẹ vào ngực mình, vẫn còn may là không ai chú ý tới mình, nếu không thì mình gặp họa lớn rồi.
-À, tôi nói này, sư phụ. Tôi nhìn thấy sư phụ chảy nước miếng, xem ra sư phụ cũng rất là tham lam nha.
Đại Cá Tử sau khi nghe Vu Thiên giải thích thì gật gật đầu như là tất cả mọi chuyện gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
-Ồ, tôi có sao?
Vừa nghe Đại cá tử nói như vậy, Vu Thiên liền vội vàng lè lưỡi liếm môi.
- Được rồi, không cần nói những điều đó, tôi thấy ở đây không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta đi trước thôi.
Để đề phòng mình bị tên này làm xấu hổ thêm, Vu Thiên chuẩn bị trở về nhà máy rượu Đại Tần.
Đại Cá Tử nghe Vu Thiên nói vậy cũng gật đầu, chuẩn bị theo Vu Thiên trở về.
- Chờ một chút!
Thì ra đúng khi Vu Thiên và Đại Cá Tử vừa định xoay người rời đi thì Trịnh Tử Hào mở miệng nói. Anh ta nhận thấy Vu Thiên và Đại Cá Tử thân thủ rất lợi hại, vệ sĩ của chính mình mạnh như vậy mà đánh nửa ngày với bọn bịt mặt kia đều không phải đối thủ của bọn chúng. Nhưng Vu Thiên và Đại Cá Tử vừa đến vẻn vẹn chỉ đánh vài cái thì bọn bịt mặt đã vội bỏ chạy hết. Điều này nói rõ hai người bọn họ lợi hại đến cỡ nào? Gặp được cao thủ như vậy, Trịnh Tử Hào làm sao mà không tận dụng chứ.
Hơn nữa bên cạnh mình lúc này thêm cả Trịnh Thiết thì cũng chỉ có năm người bảo vệ nếu hai người Vu Thiên đi rồi, bọn bịt mặt lại quay lại giết mình thì Trịnh Tử Hào cùng em gái Trịnh Khả Tâm chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Cho nên Trịnh Tử Hào lập tức gọi Vu Thiên lại.
- Sao? Tiền tôi đã trả cho anh rồi. Nói cho anh biết, bây giờ trên tay tôi chỉ có từng đó tiền, nếu anh nói tiền còn thiếu thì chỉ có thể trách các anh khi nãy đã quá phóng khoáng. Cho anh biết, tôi không có nhiều tiền như vậy để trả anh đâu.
Vu Thiên nghe thấy Trịnh Tử Hào gọi anh ta lại liền nghĩ rằng hay là Trịnh Tử Hào kia chê 1000 tệ còn thiếu. Thực sự khi nãy bảo vệ của Trịnh Tử Hào thay mình trả tiền thì một sấp tiền kia chắc không chỉ là 1000 tệ đâu. Nhưng không có cách nào cả, bản thân mình ăn cơm chỉ tốn có hơn 300 tệ là cùng, nhưng tên áo trắng kia cũng không nên trả nhiều như thế. Cái này cũng không liên quan gì tới mình.
Vừa nghe Vu Thiên nói như vậy, Trịnh Tử Hào liền cười. Anh ta biết Vu Thiên đã hiểu lầm mình.
- Vị bằng hữu này, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác. Anh cũng vừa thấy đấy, những tên bịt mặt này lợi hại đến thế nào, những vệ sĩ bên cạnh tôi cũng không phải là đối thủ của chúng. Cho nên tôi hy vọng tiếp đây anh có thể giúp đưa tôi cùng em gái tôi về khách sạn. không biết có được không? Các anh muốn thù lao bao nhiêu thì cứ nói, tôi sẽ không kỳ kèo.
- Ý anh là gì?
Nghe Trịnh Tử Hào nói, Vu Thiên cau mày, nhăn mặt.
- Sư phụ, ý anh ta hình như là muốn hai người chúng ta tạm thời làm vệ sĩ cho anh ta, đưa bọn họ về khách sạn. sau đó anh ta sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền.
Đại Cá Tử hình như nghe hiểu lời nói của Trịnh Tử Hào, ở một bên thay anh ta giải thích.
Vu Thiên thông minh như vậy làm sao lại không hiểu được ý tứ của Trịnh Tử Hào chứ.
Chỉ là Vu Thiên đối với từ vệ sĩ này rất không hài lòng. Về ý nghĩa của từ vệ sĩ này, Vu Thiên