“Tình hình tệ như vậy sao?” Lão Tề cũng sửng sốt.“Ông Tề, ông đến mau, tôi sẽ cố gắng cầm cự cho bà ấy, bây giờ chỉ có ông là hy vọng duy nhất của tôi mà thôi."“Cậu cố gắng một chút!” Nói xong liền cúp điện thoại.Lý Minh lại thở dài một hơi, xoay người trở lại phòng cấp cứu.Lúc này, một bàn tay kéo lấy ông ta.Lý Minh sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện Lý Ái Vân đứng ở phía sau.“Lý Ái Vân, con làm gì vậy?” Lý Minh tâm trạng không tốt, giọng điệu không được khách sáo cho lắm.“Bác hại... chuyện là... Phan Lâm nói anh ta có cách cứu bà nội!” Lý Ái Vân thận trọng nói.“Đúng là bậy bạ! Lý Ái Vân! Lúc này rồi mà con vẫn còn muốn làm lộn xộn hơn sao? Con muốn bà nội chết à?” Lý Minh tức giận.“Bác hai, con không có nói bậy, Phan Lâm nói có lẽ thật sự có cách.” Lý Ái Vân lo lắng.“Ngay cả bác cũng không làm gì được tình trạng của bà con, một tên vô dụng đến cơm cũng không biết nấu còn có thể có cách gì chứ? Ý con là bác thua kém cậu ta?” Lý Minh tức đến phát cười, chỉ vào mặc Lý Ái Vân:"Ái Vân, bác nói cho con biết, hiện tại bà nội đang nằm trong đó, không rõ sống chết. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, gia đình con sẽ là người đầu tiên cút ra khỏi nhà Lý gia!"Nói xong Lý Minh chuẩn bị đẩy cửa đi vào.Mọi người nhà họ Lý ở gần đó đều nhìn chằm chằm Lý Ái Vân và Phan Lâm.“Lúc nào rồi, con còn ở đây nói năng lung tung sao!”“Cái nhà đó đúng là không biết điều tý nào.”Từng tiếng mắng chửi về dập lấy cô.Lý Ái Vân sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, nhưng lúc này, cô vẫn lấy hết can đảm hét lớn: "Bác hai, lẽ nào các người quên rồi sao? Lúc nãy là Phan Lâm nói bà ngoại sẽ gặp chuyện! Bây giờ những chuyện này đều bị anh ấy nói trúng rồi! Không phải sao?”Âm thanh vừa dứt, bước chân của Lý Minh đột ngột dừng lại.Những lời mắng nhiếc xung quanh cũng đột nhiên im bặt.Đúng!Bọn họ lúc