Vẻ mặt của Lý Minh trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút, anh thầm mắng: “Đổ vó gì chứ, chuyện ngoài ý muốn của mẹ, không liên quan gì đến tôi.”Lý Thắng cười mà không nói.“Phan Lâm, cậu vào đi!” Lý Minh ho khan một tiếng, lạnh lùng quay sang nói.“Ba, thực sự để cho tên phế vật này vào sao?” Lý Cường trợn to mắt.“Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Ở đây tôi có tiếng nói!”Lý Minh mắng.Lý Cường co rụt lại, nhà họ Lý im lặng.“Vào đi!” Lý Minh chỉ vào Phan Lâm nói.“Bác hai, cháu nể mặt của Ái Vân nên mới giúp, mong rằng bác có thể hiểu chuyện này."Phan Lâm nhẹ nhàng nói, đi thẳng vào bên trong.Lý Minh tỏ vẻ khó chịu, người nhà họ Lý chửi lấy chửi để.Lý Ái Vân xấu hổ vô cùng.Trong phòng cấp cứu, Phan Lâm liên tục tiến tới bên giường cấp cứu.“Cậu là ai?”“Làm gì vậy? Tại sao không mặc y phục khử trùng?”Các bác xung quanh lão thái thái chất vấn.Phan Lâm mặc kệ bọn họ, trực tiếp đẩy người bên cạnh ra, vươn tay ấn vào huyệt trên người lão thái thái.Không dao, không kim, chỉ dựa vào hai ngón tay này?Người này đang làm gì vậy?Những người xung quanh cảm thấy hoang mang.“Chuyện gì thế? Ai cho cậu ta vào?”“Y tá, kéo cậu ta ra ngoài!”“Làm xằng làm bậy.”Một bác sĩ đeo kính tức giận nhảy dựng lên, cố gắng kéo Phan Lâm đi.Khung cảnh hơi hỗn loạn.Lý Minh bước vào vội vàng giải thích.Nhưng vào lúc này ...Bíp!Một âm thanh chói tai vang lên.Mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn theo, mới phát hiện trên điện tâm đồ hiển thị chỉ còn là một đường thẳng.“Bệnh nhân... đã mất dấu hiệu sự sống!” Một bác sĩ trẻ nói giọng khàn khàn,“Thời gian quá gấp.”“Bác sĩ Lý, thật đáng tiếc.”Các bác sĩ và y tá khác ngả mũ thở dài.“Thằng khốn!”Lý Minh xông lên, túm lấy cổ áo Phan Lâm, tức giận hét lên: “Mày hại chết