Nếu cậu đã mời khách, đương nhiên không thể làm quá kém được.
Tuy rằng Hoàng Gia Vĩnh Lợi không phải chỗ ăn chơi xa hoa nhất Nam Đô, nhưng đối với những sinh viên chưa từng bước chân vào xã hội, thì đây đã coi là nơi vô cùng xa hoa rồi.
Sau khi đến nơi, nhiều cô cậu kinh ngạc tới nỗi há to miệng.
Bởi vì nơi đây hoàn toàn không phải quán ăn, chỗ này chính câu lạc bộ.
Còn là loại câu lạc bộ cao cấp nữa.
Những sinh viên xuống xe trước không khỏi dừng bước, bọn họ có cảm giác không dám bước vào trong.
Ngay cả người khởi xướng như Lâm Dật cũng cảm thấy hơi hối hận.
"Nếu biết như thế tôi đã mời các cậu ấy đi hát Karakoke rồi, các cậu ấy quen thuộc với chỗ đó hơn, cũng tiện gặp mặt Lưu Nhân Nhân nữa, tôi muốn hỏi xem lần trước đã xảy ra chuyện gì.
" Mặc dù với bọn họ, câu lạc bộ này đã vô cùng cao cấp.
Nhưng ở trong mắt Lâm Dật, cho dù là đi chỗ nào thì cũng chỉ là ăn bữa cơm uống cốc rượu mà thôi, hoàn toàn không khác biệt gì.
Cậu làm gì quan tâm tới chuyện có xa hoa hay không.
Nhìn bộ dạng thản nhiên của Lâm Dật, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhỏm.
Dù sao cậu cũng là người đàn ông được tổng giám đốc bao nuôi, không làm thịt thì phí.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật, cả đám đi vào trong câu lạc bộ.
Bọn họ đi nhiều người, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì là sinh viên, sinh viên vào câu lạc bộ cao cấp như thế, tất nhiên sẽ khiến cho những vị khách khác chú ý.
Nhiều người đều cảm thấy lạ lùng.
"Sinh viên thời nay nhiều tiền thế hả, không ngờ lại đến được nơi đắt đỏ thế này, lại là cảm một đám nữa chứ?".
Có không ít người tỏ vẻ chất vất với cách tiêu tiền của nhóm sinh viên này.
Cũng may chiều nay Lâm Dật đã gọi điện thoại cho quản lý câu lạc bộ Hoàng Gia Vĩnh Lợi.
Mặc dù nhiều khách hàng cảm thấy nghi ngờ, nhưng dưới sự chỉ dẫn của quản lý, tất cả nhân viên phục vụ vẫn vô cùng chuyên nghiệp, ai nấy đều cung kính mỉm cười.
Bọn họ cũng không nhắc tới việc người khác nghi ngờ cách tiêu tiền của nhóm sinh viên này.
Lâm Dật nghĩ rất đơn giản, nếu như bây giờ học sinh trong trường đều nghi ngờ cậu được tổng giám đốc xinh đẹp bao nuôi.
Vậy cứ để cho bọn họ hâm mộ cậu đi.
Được cô nàng giám đốc cực phẩm bao nuôi, không phải ai cũng có phúc như vậy.
Lâm Dật đi tới nói chuyện cùng quản lý câu lạc bộ Hoàng Gia Vĩnh Lợi, rồi để nhân viên phục vụ dẫn các bạn học khác đi vào trong.
Hơn bốn mươi người ngồi trong phòng lớn được bao, có cảm giác hơi trống trải.
Theo đề nghị của quản lý, bọn họ đưa thêm một nhóm khách nữa vào đây.
Hơn nữa chỉ cho nữ vào, nam thì không được.
Whisky, Brandy, Jack Daniels, Royal Water Cannon.
.
.
Chỉ cần là đồ uống được gọi, thì đều được các cô nàng phục vụ mặc trang phục chú thỏ đưa tới, cứ hết thứ này đến thứ khác được đặt lên bàn trước mặt mỗi người.
Đám sinh viên được hưởng thụ cách phục vụ như đại gia thế này, khiến bọn họ không khỏi thầm nước nuốt bọt.
Ngoài ra cũng nghĩ tới việc nhiều người không thích rượu Tây, nên Lâm Dật còn đặc biệt bảo quản lý câu lạc bộ Hoàng Gia Vĩnh Lợi đưa cả rượu trắng tới.
Rượu trắng là rượu Mao Đài.
Còn rượu vang là rượu Laffey, không phải loại năm 1982.
Lâm Dật cảm thấy để mấy cô cậu này uống Laffey 1982, còn không thực tế bằng việc mua rượu trắng Giang Tiểu Bạch cho họ.
"Ôi trời, thế này thì đại gia quá rồi, những loại rượu này trước giờ tôi chỉ thấy trên TV thôi, đây là lần đầu tiên tôi được uống đấy, Lâm Dật, bây giờ cậu ngầu quá đi.
" Không ít người cảm thấy líu lưỡi vì độ xa xỉ của rượu.
Bọn họ không thể ngờ rằng bản thân có thể tới câu lạc bộ vô cùng xa xỉ như Hoàng Gia Vĩnh Lợi, đồ uống ở đây đều là rượu tây đắt tiền nổi tiếng, thật sự giống như đang nằm mơ vậy.
Vì vậy điều này khiến cho nhiều người không khỏi nghi ngờ rằng, cô gái bao nuôi Lâm Dật chính là bà chủ giấu mặt của Hoàng Gia Vĩnh Lợi.
Thế nên ngày càng có nhiều người hâm mộ cậu.
Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, không phải đứa con nít hôi sữa, Lâm Dật có thể hào phóng mời họ uống rượu như thế, ngoài việc cảm ơn và hưởng thụ, bọn họ cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.
Lâm Dật đứng ở phía trước quầy bar, trong tay cầm một chai cocktail, cậu nhìn những sinh viên trên mặt tràn ngập nụ cười, thì tâm trạng cũng cảm thấy tốt hơn.
Trong lòng cậu biết rõ, lần này có thể là buổi liên hoan cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ còn học chung hai tiết cuối cùng nữa, thì sau đó sẽ đường ai nấy đi, có thể cả đời này cũng không gặp nhau nữa.
Đại học chính là như thế.
Lúc ở trường học, có thể là vì ở chung ký túc xá, cùng chơi game với nhau, hay cùng nhau tụ tập nói chuyện, thì có thể trở thành anh em thân thiết.
Nhưng một khi tốt nghiệp rồi, vì tương lai của bản thân mà phải đi tới một thành phố xa lạ, cách nhau hàng ngàn dặm, ai nấy đều cắm đầu làm việc, không còn chủ đề nói chuyện với nhau, tình bạn thân thiết cũng dần dần nhạt đi.
"Đêm qua tớ quên nói cho cậu một tin, lái xe cho chủ tịch ở tập đoàn Vinh Nghiệp, xe Mercedes-Benz S600, lương 5500 một tháng, cậu đừng lái xe cho trường học nữa, cậu thấy thế nào?" Lâm Dật nhìn Trương Dương đang uống rượu vui vẻ, thì vừa cười vừa nói.
"Thật hả? Lái xe Mercedes-Benz S600? Cậu để tớ làm hả?" Khuôn mặt Trương Dương đỏ bừng, cậu ta nói.
Lâm Dật gật đầu: "Coi như cậu đồng ý rồi nhé, lúc về tới sẽ nói với bên kia, thứ hai tuần sau đi làm luôn, tới lúc đó tớ sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại cậu, tốt nhất đừng tới