“Ha ha, tôi sớm đoán được là cô gái đẹp kia chắc chắn sẽ không để ý đến anh mà”.
Lâm Dật đứng ở cửa thì nghe thấy phía sau truyền lại giọng nói chế giễu.
Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy cô gái đẹp tóc dài ban nãy cũng từ quán café đi ra.
“Sao cô cũng một mình vậy?” Lâm Dật tò mò hỏi.
Cậu nhớ là ban nãy có một người con trai ngồi cùng cô ta, chỉ có điều là anh ta đã đứng lên đi trước rồi thì phải.
“Ha ha, bị tôi đá rồi.
Mặc dù lái xe Mercedes-Benz GLE, còn làm giám đốc công ty niêm yết nhưng điều kiện vậy mà muốn với tới tôi thì vẫn còn kém lắm”.
Cô gái đẹp nói với vẻ mặt đắc ý, đồng thời ánh mắt nhìn lướt lên người Lâm Dật, nói: “Ăn mặc như anh mà cũng đi xem mặt được? Anh có muốn giả bộ thì cũng phải làm cho đúng chút chứ, bây giờ trong đại lý xe có rất nhiều xe cho thuê, anh đi thuê một chiếc Panamera thì khéo cô gái ban nãy sẽ đồng ý anh cũng nên”.
Lâm Dật cũng coi là đúng nên gật đầu, sau đó đi về phía con xe Bentley màu hồng đang từ phía xa đi tới.
“Thiếu gia lên xe đi”.
Rèm xe vừa kéo xuống thì lộ ra khuôn mặt đẹp không tì vết của Tưởng Dao.
“Thiếu gia?” Cô gái đẹp kia trợn trừng mắt lên, nói.
Cô ta biết hãng xe này, đó là con xe Bentley mấy triệu tệ, còn do một cô gái đẹp thuộc hàng cực phẩm lái nữa.
Nhưng tại sao chủ nhân chiếc xe này lại gọi tên nghèo rớt này là thiếu gia?“Cô thấy không, tôi đâu có chém gió”.
Lâm Dật ngồi vào trong xe rồi quay ra ngoài xe cười nói với cô gái đó.
Sau đó xe Bentley khởi động rời khỏi chỗ này trước ánh mắt hoài nghi của cô gái đẹp.
Ở trên xe, Lâm Dật nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của Tưởng Dao, tò mò hỏi: “Sao cô biết là chúng tôi kết thúc nhanh như vậy?”“Tôi không biết, chỉ là vừa đến trường Nam Lâm một chuyến nên tiện đường đợi cậu ở đây thôi”.
Tưởng Dao nói.
“Trường Nam Lâm ư?” Lâm Dật khẽ sững người, hỏi một câu.
“Vâng! Vì ngày mai Trương Hoành có đề mục thi nghiên cứu sinh phải đi Hồng Kông, nửa tháng chắc chưa về được nên mới hẹn là một tiếng sau sẽ khảo sát thực tế khu trường mới.
Mấy người đã đến đó rồi, giờ chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi”.
Tưởng Dao nói xong thì liếc mắt nhìn Lâm Dật, hỏi: “Buổi xem mặt của hai người kết thúc nhanh như vậy à, nói chuyện không vui sao?”“Ha ha…” Lâm Dật cười gượng rồi nói: “Cũng vui lắm, chính là câu nói của đại tiểu thư đó.
Cô ấy luôn miệng kêu tiếc”.
“Cô ấy tiếc gì?”“Tiếc vì không được gặp mặt bọn bắt cóc”.
“………………….
.
” Tưởng Dao nghe đến đây thì mím môi mà không có ý muốn hỏi tiếp.
Khi xe Bentley xuất hiện trước tòa nhà chưa hoàn thành thì đám người quản lý cấp cao bộ phận nhà đất như Thân Lương Tín, Lý Huy và Lợi Sĩ Vinh sớm đã đợi ở đó một hồi lâu rồi.
Đứng giữa bọn họ còn có Trương Hoành- hiệu trưởng Nam Lâm còn có cả phó hiệu trưởng phụ trách mảng xây dựng của trường cùng tất cả lãnh đạo ngành xây dựng đều đợi ở đây.
Mùa hè ở Nam Đô nóng gay gắt, nắng như thiêu như đốt.
Đám người này không ai không đeo cà vạt, mặc áo sơ mi đi giày da.
Lúc nắng nóng đỉnh điểm mồ hôi ướt đẫm quần áo nhưng không ai dám cử động, tất cả đều nghiêm túc đứng ở bên đường nhìn chiếc xe Bentley màu hồng từ xa lái tới.
Lúc xe Bentley dừng lại thì Thân Lương Tín dẫn đầu nhanh bước về phía ghế ngồi phụ của xe, khom người cung kính mở cửa xe ra.
Còn Trương Hoành cũng đi theo sau, sắc mặt tươi cười đứng phía sau.
“Chào Lâm thiếu gia”.
Thấy Lâm Dật xuống xe, Trương Hoành vội cười, nói.
“Xin chào hiệu trưởng Trương”.
Lâm Dật cười gật đầu, nói: “Ban nãy tôi có chút việc nên đến trễ một chút, thật ngại quá”.
“Lâm thiếu gia nói gì vậy ạ, hôm nay cậu có thể đến đây đã là nể mặt chúng tôi lắm rồi.
Ban nãy tôi còn nói với Hà tổng, nếu Lâm thiếu gia đã quan tâm đến dự án này thì không có gì phải đàm phán nữa, cứ trực tiếp ký hợp đồng là được.
Nhưng Hà tổng lại không đồng ý, vẫn muốn thiếu gia đội nắng đến tham quan công trường thế này, thật là ngại quá…” Nhìn thấy hiệu trưởng cung kính với mình như thế nên trong lòng Lâm Dật có chút cảm thán.
Bởi, với vị trí hiện giờ của Trương Hoành đã không cần quan tâm đến việc Hà gia có thể đem đến cho ông ấy bao nhiêu lợi ích nữa rồi.
Ông ấy là hiệu trưởng trường đại học, còn Hà gia là thương nhân, nếu có qua lại gần đến mấy thì cũng không có nhiều cơ hội có lợi gì, hơn nữa lại dễ bị người khác để ý đến.
Nhưng ông ấy vẫn muốn làm thế, trên thực tế cũng vì nể mặt bố mẹ ruột của mình mà thôi.
Năm nay Trương Hoành năm mươi tuổi, đây đang là độ tuổi nổi bật trong cuộc đua vào bộ máy chính trị, ông muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể leo lên vị trí ở Sở giáo dục hoặc Bộ giáo dục, còn Hà gia có lẽ không giúp được gì nhiều cho ông.
Nhưng đối với nhà đẻ của bà Tô Duyệt Như thì đây là điều vô cùng đơn giản.
Lâm Dật hôm qua đã gặp toàn bộ người của tập đoàn Hà thị rồi.
Mặc dù không thể nói đúng được các vị trí đang đảm nhận của họ nhưng vẫn có thể gọi tên được mấy nhân vật chính.
Ví dụ như Lý Huy, ông là người trung niên