Năm rưỡi chiều trong tòa nhà lớn của tập đoàn Lâm Khê của thành phố Nam Đô.
Đã là lúc tan làm nhưng đèn trong tòa nhà vẫn sáng bừng, nhân viên trong tập đoàn đều đang bận túi bụi.
“Từ lúc nào mà công ty chúng ta lại đi lấy cái mảnh đất hoang ở Bắc Hoàn vậy? Còn ba công ty cùng khai phá nữa, trận này lớn quá ha”.
Một số nhân viên không rõ được chân tướng sự việc khi nhìn thấy tài liệu không ngừng được chuyển đến thì lẩm bẩm nói với nhau.
“Không biết nữa, tổng cộng chưa đến hai trăm mẫu, từ lúc nào mà công ty mình lại đi lấy mảnh đất thấp hơn nghìn mẫu vậy, có phải xây dựng bệnh viện hay trường học gì không, nếu không thì hoàn toàn không có giá trị đầu tư”.
Một nhân viên văn thư phân tích.
“Ha ha! Cậu nói đúng rồi, nghe nói mảnh đất đó hợp tác với đại học Nam Lâm xây dựng khu trường mới, còn xây dựng cả tòa nhà nghệ thuật và phòng nhạc lớn, đều xây dựng theo địa chất Nam Đô, là dự án đầu tư lớn đấy”.
Một người biết sự việc nhưng không muốn để lộ danh tính, nói.
Tập đoàn Lâm Khê là tập đoàn bất động sản xếp hạng lớn trên toàn quốc, những dự án họ nhận đều là xây dựng khu mới của thành phố nào đó và những kết cấu mang tính biểu tượng.
Nhưng dự án xây dựng trên mảnh đất có diện tích nhỏ như này là lần đầu tiên họ làm.
“Hơn nữa tối nay sếp tổng Lợi hình như còn mời những người phụ trách dự án lần này đến nhà hàng Bách Hoa tổ chức tiệc gì đó.
Nếu như chỉ là công trình xây dựng khu trường học mới thì cũng không đến mức được Quách tổng coi trọng vậy chứ nhỉ?” Có người đang lật xem tài liệu, không đồng ý lắm với cách nói của người nói trước đó.
“Đúng vậy! Tập đoàn của chúng ta nhiều năm nay đều không có hoạt động nào lớn vậy! Lần trước, khi mà dự án còn chưa bắt đầu thì đã triệu tập người phụ trách đến để chúc mừng, hình như là xây dựng đại sảnh cấp quốc gia ở Ma Đô vào năm năm trước.
Đại sảnh đó chuyên để tiếp đón những lãnh đạo cấp cao của ngoại quốc, lẽ nào lần này…” Nói đến đây, tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn vào nữ nhân viên trẻ tuổi.
Tất cả đều với vẻ mặt tỉnh ngộ, sau đó là với biểu cảm như muốn nói ‘À, tôi hiểu rồi’.
Tiếp đó là sự ngưỡng mộ một cách điên cuồng.
“Mẹ kiếp! Trước đó khi nhận được tài liệu của dự án này, tôi còn tưởng rằng đó là công trình nào bị bỏ quên cơ nên cũng chẳng để ý.
Sớm biết vậy thì tôi đã chủ động nhận rồi, những dự án bên cạnh kết thúc rồi thì còn có thể có được chút lợi…Hàng trăm triệu đấy”.
“Đúng vậy! Nếu thật sự đúng như tiểu Đông suy đoán thì bữa tiệc lần này sẽ có rất nhiều lãnh đạo tầm cỡ tham gia, bên cạnh họ cũng sẽ có rất nhiều con cháu cán bộ cấp cao.
Hối hận thật đấy…” Lúc này phòng tài vụ lại yên tĩnh lạ thường trong những tiếng tiếc nuối của mọi người.
Tập đoàn Lâm Khê là công ty niêm yết, còn phòng tài vụ là phòng ban quan trọng của tập đoàn.
Những ai ra vào đây đều phải nhận diện khuôn mặt, ai nấy đều là người tài giỏi trong lĩnh vực tài chính.
Mặc dù số lượng không nhiều nhưng bất cứ ai cũng đều có quyền hành trong tập đoàn.
Phòng tài vụ nắm trong tay những bí mật quan trọng của tập đoàn.
Phó tổng giám sát của phòng tài vụ là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Cô ta trời sinh tính kiêu ngạo và thanh cao.
Cô ta mặc váy đồng phục màu đen, đeo kính vành đen, sắc mặt như núi băng ngàn năm, bình thường rất kiệm lời khiến người ta có cảm giác cô độc kiêu ngạo, hơn nữa đều có cảm giác không dễ đến gần.
Lúc này cô ta đang ngồi trước bàn văn phòng phó tổng giám sát, dùng tay nâng gọng kính lên rồi lạnh lùng nói với tám nhân viên phòng tài vụ: “Chắc là mọi người đều biết rồi.
Lần này tập đoàn sẽ có một hoạt động lớn ở công trường phía Bắc Hoàn.
Theo như quy định của công ty thì chúng ta phải cử ra hai nhân viên tài vụ vào công trường để cùng với tổng giám sát tài vụ của tập đoàn Vinh Nghiệp giám sát tất cả quy trình của các hạng mục thanh toán đồng thời phải kịp thời báo cáo lại với công ty”.
“Hơn nữa theo như điều lệ thì chúng ta sẽ sắp xếp một nhân viên có kinh nghiệm dẫn theo một nhân viên ít kinh nghiệm vào đó để thực tập và học hỏi kinh nghiệm giám sát và quản lý tài vụ”.
“Nhưng lần này tình hình lại khác trước, nhìn nhận từ việc Quách tổng coi trọng dự án lần này nên nhân viên không đủ kinh nghiệm thì hoàn toàn không thể đảm nhận công việc lần này.
Để bảo đảm không xảy ra sơ suất gì, tôi quyết định, lần này sẽ do tôi đích thân đến công trường phụ trách giám sát quản lý tài vụ, những người khác ở lại công ty làm tốt trách nhiệm của mình, bất cứ lúc nào cũng phải phối hợp với tôi làm tốt công việc ở công trường, mọi người có hiểu không?” Lợi Ni thản nhiên nói, đồng thời tỉ mỉ quan sát phản ứng của một vài nhân viên.
Đặc biệt là nhân viên thực tập mới đến, Lăng Tiêu Tiêu.
Trong lòng mọi người đều rõ nhưng không nói gì nhiều.
Lợi Ni tầm hơn hai mươi tuổi đã làm việc ở công ty tài chính nhưng làm đến bây giờ vẫn là chức phó.
Trong lòng những người ở đây đều rõ, cô ta vẫn luôn đợi cơ hội như này để tham gia vào dự án công trình lớn của công ty, lấy được số lượng lớn tài khoản vốn lưu động thì mới có tư cách trực tiếp đến tìm Quách tổng và nói đến chuyện thăng