Nghe thấy bên ngoài cửa vọng vào tiếng mắng chửi thì cuộc nói chuyện trong phòng cũng dừng lại.
“Sao thế?” Lâm Dật nhau mày, hỏi.
“Cậu cứ ngồi ở đây, tôi ra ngoài xem sao”.
Tưởng Dao đứng dậy rồi đi ra bên ngoài cửa.
Lâm Dật uống café trong cốc mà luôn cảm thấy café rất đắng.
Cậu thật sự không hiểu tại sao café lại là đồ uống được ưa chuộng nhất trong giới thượng lưu.
Chỉ có điều, ngụm café chưa uống xuống bụng thì nghe thấy bên ngoài cửa lớn vang lên tiếng xe cảnh sát vô cùng chói tai.
Lâm Dật vội đứng lên đi cùng ra ngoài.
“Có cần báo cảnh sát không?” Nhìn thấy Tưởng Dao nhau mày đứng ở trước cổng, bên ngoài là những tiếng đập đập vào xe ô tô.
Lâm Dật lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.
“Chưa cần đâu”.
Tưởng Dao vội nói một câu nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật thì khẽ thở dài, nói: “Kệ gã đập đi, xe có bảo hiểm mà, không sao đâu”.
Nhưng tiếng báo cảnh sát vang lên chói tai rất nhanh đã thu hút bảo vệ trực đêm ở trong tiểu khu.
Không thể không nói, sự đắt đỏ ở giá nhà và các loại chi phí ở thung lũng Phỉ Thúy được thể hiện rất rõ ở đây.
Từ tiếng mắng chửi và tiếng đập ô tô mà chưa đầy hai phút đã có một tốp bảo vệ cầm theo đèn pin và những thiết bị bảo vệ nhanh chóng chạy đến rồi nhanh chóng khống chế kẻ gây rối kia.
“Bỏ tao ra, đám rác rưởi chúng mày, mau buông tao ra, đứa nào dám động vào tao, có tin tôi sẽ chém đứt tay chúng mày không?” Người đàn ông bị một nhóm bảo vệ khống chế ấn xuống đất.
Đội trưởng bảo vệ lạnh lùng nhìn một cái, lập tức hít sâu một cái đi đến trước cổng biệt thư, ấn chuông cổng: “Cô Tưởng, xin hỏi cô có nhà không ạ?” “Tôi có”.
Tưởng Dao nói qua cửa.
“Thật xin lỗi cô, do sự sơ suất của chúng tôi mà khiến cô bị kinh hãi, xin hỏi cô có quen người bên ngoài không, có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp không?” Đội trưởng cảnh sát hỏi.
“Không cần đâu, tôi không quen gã, các người đuổi gã đi”.
Tưởng Dao nói.
“Nhưng xe của cô…” “Anh không cần lo đâu, ngày mai tôi gọi người của công ty bảo hiểm đến xử lý, làm phiền các anh rồi”.
Tưởng Dao nói xong xoay người định đi thì thấy người đàn ông bên ngoài cổng đột nhiên lớn tiếng rống lên.
“Đồ tiện nhân chết tiệt, còn dám nói là không quen à? Ông đây là Dịch Liễu, là người đàn ông của cô đấy.
Cô mở cổng cho tôi, nếu không thì… “Dẫn đi!” Tiếng quát chói tai như xé tan bầu trời đêm, Tưởng Dao sắc mặt tái nhợt rồi nhanh bước mất hút trước cổng.
Lâm Dật đứng ở cổng, đợi đến khi bảo vệ kéo gã đàn ông gây rối kia rời đi thì cậu mới xoay người đi vào phòng khách.
“Xin lỗi, tôi buồn ngủ rồi”.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật, Tưởng Dao áy náy lắc đầu.
“Ở đây có tôi trông cho rồi, cô lên tầng nghỉ ngơi đi”.
Lâm Dật cười, nói.
“Tôi…” Tưởng Dao mím đôi môi đỏ mọng nhưng rồi vẫn gật đầu rồi đi giày cao gót lên tầng.
‘Giông tố’ cũng như tạm thời trôi qua, Lâm Dật nằm ngủ ở ghế sofa, sáng sớm hôm sau cậu quay về biệt thự trên đỉnh núi của mình.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Phiến Phiến mặc váy y tá kèm tất da chân màu trắng cũng vừa rửa mặt xong rồi đi từ tầng hai xuống.
“Lâm thiếu gia”.
Nhìn thấy Lâm Dật quay về, Cố Phiến Phiến cười lên trước chủ động cởi áo khoác ngoài cho cậu.
“Mấy ngày nay sống ở đây có quen không?” Lâm Dật nhìn Cố Phiến Phiến rồi hỏi một câu.
Gần đây cậu rất ít ở đây, chỉ có một mình Cố Phiến Phiến sống ở đây thôi.
“Cũng được ạ! Chỉ có điều thiếu gia không về thì một mình ở đây cũng hơi sợ một chút”.
Cố Phiến Phiến cười nói.
“Ừm! Sau này tôi sẽ thường xuyên ở nhà với cô”.
Nhìn thấy Cố Phiến Phiến với nụ cười tươi trên mặt, Lâm Dật cảm thấy, có lẽ là do y tá được trời cho tính ‘chữa lành vết thương’ cho người khác chăng.
Dù sao thì mỗi lần nhìn thấy Sở An Nhiên và Cố Phiến Phiến thì tâm trạng đều tốt hơn nhiều.
Cố Phiến Phiến đỏ bừng mặt, nói: “Lâm thiếu gia! Hà phu nhân nói là hôm nay nếu cậu có thời gian rảnh thì về nhà một chuyến”.
“Á?” Lâm Dật ngây người ra, hỏi: “Mẹ tôi gọi điện cho cô rồi sao?” Cố Phiến Phiến gật đầu, nói: “Vâng! Hà phu nhân gọi điện thoại cho cậu không được nên bảo tôi chuyển lời đến cậu”.
“Được rồi”.
Lâm Dật bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tối qua cậu nằm trên ghế sofa không có việc gì làm nên nghịch điện thoại đến mức hết pin.
Lâm Dật đi lên tầng tắm rửa thay quần áo sau đó lại đi ra ngoài gọi xe rồi trực tiếp đi đến núi Tiên Nữ.
Cậu đã từng đến đây một lần nhưng lúc vào đây một lần nữa thì Lâm Dật vẫn không kìm nổi mà thấy kinh ngạc bởi cảnh sắc nơi này.
Lâm Dật đi bộ đến cổng tòa lâu đài cổ, vừa nhìn đã thấy chú Lưu đợi ở đây một lúc lâu.
“Chú Lưu, chú đang đợi tôi sao?” Lâm Dật biết, mặc dù chú Lưu là người của Hà gia nhưng chú sẽ không nhàn rỗi đến mức là lúc nào cũng có thời gian đứng ở cổng đón mình thế này.
Trừ khi là hôm nay trong nhà đón tiếp vị khách vô cùng quan trọng.
“Thiếu gia về rồi”.
Chú Lưu khoát tay, bảo vệ lập tức mở cổng lớn.
Lâm Dật nhìn thấy một chiếc xe Passat cũ kỹ nhưng quen thuộc đang dừng ở trước cổng.
“What! Cô ấy đến rồi ư?” Nhìn thấy Lâm Dật trợn trừng mắt, chú Lưu cười rồi ôm lấy bả vai cậu, nhỏ giọng nói: “Lát nữa tốt nhất là cậu đừng tùy tiện lên tiếng, cứ ở bên cạnh nghe là được rồi, cậu nhớ chưa?” Lâm Dật kinh