“Cuộc hôn nhân được chỉ định từ khi còn trong bụng? Cuộc hôn nhân sắp đặt từ nhỏ ư?” Lâm Dật nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung với đôi chân thẳng tắp, thầm nghĩ cô gái này chính là vợ sắp cưới thật sự của mình sao? Dung mạo và thân hình đều vô cùng lý tưởng, nhưng kết hôn với một người mà chỉ gặp có hai lần? Lâm Dật thật sự vẫn chưa có dự tính này.
“Bố à, đây đã là thời đại nào rồi mà còn làm theo kiểu hôn nhân chỉ định từ trong bụng như vậy.
Hơn nữa, anh Lâm Dật vẫn chưa tốt nghiệp đại học mà.
Giờ mà kết hôn có phải là sớm quá không?” Mộ Dung Hiểu Nhung lắc lư chân nhỏ của mình, nói với vẻ bất cần.
“Câm miệng!”.
Mộ Dung Trí quát một tiếng: “Con thì hiểu cái gì? Nhà chúng ta luôn lấy chữ tín làm trọng, có khi nào nói rồi lại hối hận đâu? Con dám nói năng lung tung trước mặt vợ chồng bác Hà, còn không mau xin lỗi đi!” “Thì vốn là vậy mà, anh Lâm Dật lớn hơn con có hai tuổi nhưng chẳng phải anh ấy vẫn đang học đại học sao.
Con cảm thấy chuyện này không cần vội, dù sao thì sau này chúng ta cũng định cư ở Nam Đô mà, lúc đó còn nhiều cơ hội để bồi đắp tình cảm, hà tất phải vội thế chứ, phải không anh Lâm Dật?” Nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung đẩy mồi lửa về phía mình, Lâm Dật vừa định mở miệng nói thì lúc này nhìn thấy chú Lưu đứng ở phía cửa đang cố gắng ra hiệu với mình.
Lúc này cậu nói với Mộ Dung Hiểu Nhung: “Tất cả đều nghe theo người lớn sắp xếp đi, tôi không có ý kiến gì cả”.
Mộ Dung Hiểu Nhung ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ sát khí như hổ cái, trừng mắt nhìn Lâm Dật… “Đấy, vẫn là Lâm Dật hiểu chuyện”.
Mộ Dung Trí hài lòng, gật đầu, sau đó nói với Hà Chấn Đông: “Lão Hà à, chuyện này phải triển khai sớm chứ không chần chừ được.
Tôi thấy, chi bằng hôm nay chúng ta hãy chọn ngày đi để sớm tổ chức cho hai đứa trẻ.
Còn tôi vì lý do thân phận nên không tổ chức to được.
Hay là cứ để hai đứa trẻ đi du lịch rồi kết hôn, cho chúng đi nước ngoài một vòng, ông cảm thấy thế nào?” Hà Chấn Đông vẫn chưa nói gì thì Tô Duyệt Như đã kích động gật đầu liên tiếp, nói: “Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng lớn tuổi rồi.
Hai đứa trẻ kết hôn sớm thì cũng sớm sinh con, vậy thì tôi và lão Hà cũng được an nhàn tuổi già, không phải lo về đời sau nữa”.
“Ừm! Cô nói đúng lắm! Lâm Dật à, các cháu muốn đi nước nào để hưởng tuần trăng mật, bác sẽ đánh tiếng trước với đại sứ quán để tránh các cháu đến đó không quen ai lại gặp phiền toái”.
Mộ Dung Trí cười, hỏi.
“Đi đâu cũng được ạ, cháu nghe Hiểu Nhung hết ạ, cháu không có ý kiến gì ạ”.
Lâm Dật cười, nói.
“Con nhìn đấy, nhìn đấy”.
Mộ Dung Trí nhìn con gái lúc này đã đeo tai nghe lên thì tức giận đập bàn, nói: “Hiểu Nhung, con có thái độ gì vậy? Con muốn làm bố mất mặt trước cô chú Hà đúng không? Chắc là bố chiều con quá rồi nên giờ không hiểu quy tắc gì nữa phải không?” Mộ Dung Hiểu Nhung tháo tai nghe xuống, đứng dậy nói: “Bố muốn báo ân đó là chuyện của bố nhưng con không muốn kết hôn, càng không muốn kết hôn với cậu học sinh chưa mọc đủ lông đủ cánh này.
Nếu bố cứ ép con lấy chồng thì con sẽ quay về Úc học tiếp đấy, bố xem làm thế nào thì làm”.
Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
“Gì cơ, chưa mọc đủ lông đủ cánh??” Lâm Dật sờ lên râu mà mình mới cạo sáng nay, cảm thấy đặc trưng của đàn ông vẫn còn rất rõ ràng mà.
“Lão Lưu, mau đi theo”.
Hà Chấn Đông vội nói.
“Vâng thưa ông chủ”.
Chú Lưu đáp lại rồi có chút không yên tâm nhìn Lâm Dật một cái, sau đó xoay người đi theo Mộ Dung Hiểu Nhung.
“Được tôi chiều quen rồi nên hư, mong lão Hà đừng để ý”.
Mộ Dung Trí áy náy, nói.
“Không sao mà, con gái mà, có chút tính khí như vậy cũng là bình thường.
Hơn nữa lại mới về nước, đột nhiên nói phải kết hôn nên tâm trạng khó chấp nhận được thì cũng là chuyện bình thường”.
Hà Chấn Đông cười nói.
Mộ Dung Trí gật đầu, than thở nói: “Thật ra chuyện này Hiểu Nhung cũng biết rồi, hôm nay tôi dẫn nó đến đây gặp mọi người, tôi còn tưởng rằng nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ nó lại phản ứng như thế.
Con gái lớn thì phải gả chồng thôi, haiz, càng ngày càng khó đoán tâm tư của nó”.
“Bác Mộ Dung, cháu lại cảm thấy tâm tư hiện giờ của Hiểu Nhung có chút khác với những gì bác nghĩ ạ”.
Lâm Dật nói.
“Ồ? Các cháu đều là người trẻ tuổi nên chắc hiểu nhau hơn”.
Mộ Dung Trí cười nói, ánh mắt như muốn cổ vũ Lâm Dật nói tiếp.
“Điều này…Có lẽ suy nghĩ hiện giờ của cháu cũng không giống với mọi người lắm ạ”.
Lâm Dật nói tiếp.
“Ố?” Nụ cười trên mặt Mộ Dung Trí bỗng vụt tắt.
“Cháu và Hiểu Nhung không thể kết hôn với nhau ạ”.
Lâm Dật khó khăn lắm mới nói được câu này, giống như dùng hết sức lực trên người mình.
Từ ‘khí thế’ được giải thích trong từ điển là sức mạnh và uy thế của con người khi được thể hiện ra.
Trước đây, Lâm Dật hiểu biết rất mơ hồ về từ này.
Nhưng sau khi Mộ Dung Trí đột nhiên thay đổi sang bộ mặt khác thì trong đầu cậu cũng xuất hiện ngay lập tức hai từ này.
Mộ Dung Trí ngồi lâu ở vị trí cao rồi, giờ đây lại nắm trong tay quyền sinh tử của cả một tỉnh, giờ đây nghe thấy lời này của Lâm Dật thì sắc mặt kích động.
“Dật Dật, con nói gì vậy?” Tô Duyệt Như sắc mặt lúng túng kéo tay Hà Chấn Đông.
Hà Chấn Đông lúc này cũng nghi ngờ nhìn Lâm Dật.
Mặc dù hiện giờ Lâm Dật là con trai duy nhất của Hà gia, là người được cưng chiều trên tất cả