“Chú Trình, cháu nghĩ chuyện này còn tùy vào duyên số chú ạ? Xinh đẹp như chị Trình Tư Tư chắc chắn có rất nhiều chàng trai thích chị ấy, làm sao lại không lấy được chồng chứ? Chú Trình lo lắng quá rồi.
"Lâm Dật cười cứng ngắc, cơ mặt của cậu đều co rúm lại.
"Vậy ý của anh là tôi không lấy được chồng hả?”Cạch!Trần Ngữ Yên đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
Lâm Dật không ngờ Trần Ngữ Yên đang vùi đầu ăn uống lại tự dưng tức giận.
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt trắng mịn của Trần Ngữ Yên đỏ bừng, ánh mắt cô tràn đầy giận dữ bộ dáng như con hổ cái muốn cắn người.
"Ngữ Yên con gây sự cái gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến con?" Trình Đại Niên bất mãn nói.
“Mọi người đúng là coi thường người khác!” Trần Ngữ Yên bỏ đũa xuống rồi đứng dậy đi lên tầng.
"Con cũng no rồi, mọi người tiếp tục ăn đi, con đi khuyên em ấy.
"Ngược lại nữ thần lạnh lùng Trình Tư Tư tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cô ấy đặt đũa xuống lấy khăn lau miệng rồi bước lên tầng hai.
Nhìn bóng dáng hai chị em biến mất khỏi cầu thang, Lâm Dật và Trình Đại Niên nhìn nhau cười khổ.
"Này Lâm Dật, chú thực sự không nói đùa đâu.
Cháu thấy mặc dù con gái lớn của chú tính tình lạnh nhạt, nhưng nó không hề phản đối vấn đề này.
Nếu cháu cũng có ý đó thì chú rất vui lòng tác hợp.
.
.
"Thấy Trình Đại Niên muốn nói lại thôi, Lâm Dật an ủi cười nói: "Chú Trình, thật ra cháu hoàn toàn hiểu ý của chú, nhưng thời đại này ấy ạ, chỉ có đàn ông mới lo không lấy nổi vợ, làm gì đến lượt chị em phụ nữ phải lo ạ?”"Không lo lắng sao được? Tư Tư năm nay đã 26 tuổi, 4 năm tới chẳng mấy mà trôi qua, đến lúc đó nó sẽ thành gái 30.
Chú cũng không muốn bị những lão già đó cười nhạo nói Trình Đại Niên chú là đại gia Nam Đô mà lại để con gái ế chồng.
Ở cái tuổi này rồi, chú thực sự không giấu mặt đi đâu được.
” Trình Đại Niên nghiêm túc thú nhận.
Thật ra trong lòng Lâm Dật cũng hiểu rõ lý do khiến đại gia Nam Đô nóng lòng muốn gả con gái lớn cho mình, đơn giản là vì hôm đó ở trong phòng hòa nhạc cậu đã để lộ quan hệ của cậu với Hà gia.
Trong mắt thương nhân bọn họ thì việc gì cũng có thể xem như giao dịch.
Gả con gái đi đổi lấy mối quan hệ thông gia với Hà gia, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng Trình Đại Niên có thể từng bước được như ngày hôm nay, nếu ngay cả sự táo bạo này cũng không có thì thật sự phải xin lỗi danh hiệu đại gia giàu nhất Nam đô của ông ta rồi.
Nhưng chuyện này chỉ nên nghĩ trong lòng, không nên thẳng mặt vạch trần.
Lâm Dật đành phải cười cho qua chuyện.
Vội vàng ăn xong bữa cơm, Trình Đại Niên còn có ý mời Lâm Dịch ở lại ăn tối.
Hai người trao đổi số điện thoại sau đó ông ta đích thân tiễn Lâm Dật ra về.
Lâm Dật về đến trước biệt thự của Tưởng Dao mới sợ hãi lau mồ hôi.
Trình Đại Niên làm việc cũng thật cẩu thả, chỉ biết sơ sơ cậu có liên quan đến Hà gia thì đã nóng lòng muốn gả Trình Tư Tư cho cậu.
Hơn nữa loại hôn nhân chính trị như thế này, ngay cả Mộ Dung Trí Lâm Dật cũng từ chối thì đại gia giàu nhất Nam đô Trình Đại Niên đã là gì.
"Tốt nhất là đến bệnh viện gặp Sở An Nhiên, những người này chả ai đáng tin cả.
"Lâm Dật lắc đầu, cậu chuẩn bị đi ra ngoài ngoại thành thì thấy một chiếc Minicooper màu đen đang từ trên núi đi lại gần.
"Ồ, Lâm thiếu gia, sao cậu lại ở đây?"Xe từ từ dừng ở ven đường, Tưởng Dao kinh ngạc bước xuống.
"Cô trở về vừa đúng lúc lắm, đưa tôi đến bệnh viện, tôi muốn đi gặp Sở An Nhiên.
"Lâm Dật vừa nói vừa mở cửa xe.
“Chờ chút!” Tưởng Dao đột nhiên chạy tới ngăn Lâm Dật lại.
Lâm Dật sửng sốt.
Cậu thấy Tưởng Dao hiếm khi lộ ra vẻ mặt lo lắng thì tò mò hỏi: "Sao vậy? Cô vừa mới từ bệnh viện về à?""Không, không phải.
.
.
" Tưởng Dao phủ nhận.
"Nếu không phải thì tại sao mùi thuốc khử trùng trên người cô lại nặng như vậy? Cô không chỉ đến bệnh viện mà còn đến phòng chăm sóc đặc biệt?"Lâm Dật cau mày, lần trước Sở An Nhiên được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt sau ca phẫu thuật, mỗi lần Lâm Dật đến gặp cô ấy đều phải sát trùng toàn thân rồi mới vào, mùi này cậu rất quen thuộc.
"Không.
.
.
Tôi đi công ty xử lý chút chuyện, không phải đi bệnh viện.
.
.
"Tưởng Dao vô thức cúi đầu ngửi mùi cổ áo, khuôn mặt cô lập tức xấu hổ.
Lâm Dật không nói gì, cậu trực tiếp lấy điện thoại di động gọi cho Sở An Nhiên.
Tắt máy.
Sau đó cậu lại gọi cho Cố Phiến Phiến.
Tắt máy.
Sau đó cậu lại gọi vào di dộng cá nhân của Vương Trung Sinh.
Không ai nghe máy cả.
"Ha ha.
"Lâm Dật cất điện thoại vào túi, cậu đưa tay về phía Tưởng Dao: "Đưa chìa khóa xe cho tôi.
"“Chìa khóa xe?” Tưởng Dao nhíu mày, “Cậu không biết lái xe thì cần chìa khóa xe làm gì?"Ánh mắt Lâm Dật sâu xa nhìn cô, cậu trực tiếp vươn tay đẩy Tưởng Dao bước lên xe.
Chìa khóa xe vẫn cắm trong ổ, Lâm Dật trực tiếp đạp côn nổ máy quay đầu xe.
Giống Lưu Nhân Nhân đã nói tối hôm qua, mặc dù cậu không biết lái xe, nhưng sau khi trải nghiệm cuộc đua xe trên núi Phong Diệp, Lâm Dật