“Viện nghiên cứu điều trị sinh học Đông Kinh có những 53% cổ phần thuộc Hà gia, tôi đã cho người của bộ phận điều trị phát lệnh với phía Đông Kinh.
Bọn họ đã chuẩn bị xong công tác tiếp nhận, còn những việc kế tiếp thì giám đốc Tưởng sẽ lo liệu toàn bộ.
” “Hai phút trước máy bay tư nhân bay từ Nam Đô đến Đông Kinh đã được phê chuẩn, hiện đang đậu ở sân bay Nam Đô, chỉ chờ bệnh nhân được chuyển đến là có thể xuất phát.
” “Hiện tại mọi người chỉ cần làm theo yêu cầu của giáo sư John, nhanh chóng làm xong phẫu thuật cầm máu cho bệnh nhân, còn những việc khác cứ để tôi lo.
Mọi người còn ý kiến gì không?” Lâm Dật vừa nói vừa đi thẳng đến trước mặt bác sĩ, hỏi.
“Không, không có ạ.
Chúng tôi lập tức đi tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân!” Khi bác sĩ mổ chính vừa rời khỏi, Vương Trung Sinh liền quỳ phịch xuống đất.
“Lâm thiếu gia.
.
.
.
.
.
” “Đứng dậy đi.
” Lâm Dật thản nhiên nhìn Vương Trung Sinh đang quỳ dưới chân, ánh mắt lộ ra sự chán ghét.
“Lâm thiếu gia, cậu nghe tôi giải thích đã.
.
.
.
.
.
” Vương Trung Sinh vô cùng đau đớn, run rẩy ngẩng lên nhìn Lâm Dật nói.
“Ông không cần giải thích nữa, Hà gia mỗi năm đều đầu tư cho bệnh viện gần hai trăm triệu, kết quả lại còn phải ‘niềm nở’ với một đơn vị đóng góp thiết bị chưa đến chục triệu, thậm chí còn bảo cô ta, ở đây muốn làm gì thì làm phải không.
Vương Trung Sinh! Ông thật sự làm cho tôi sáng mắt rồi đó.
” Lâm Dật tuy nét mặt cười cười nhưng đủ làm Vương Trung Sinh run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu nào.
“Lâm thiếu gia, sự tình không như cậu nghĩ đâu.
Lúc đầu Liễu gia cũng chỉ nói muốn giới thiệu một thực tập sinh đến, tôi cũng không nghĩ gì nhiều vì dù sao cũng đều là chỗ thân quen cả.
Hơn nữa, nể mặt ông ta cũng quyên góp cho bệnh viện nhiều thiết bị như vậy, nên tôi mới để cô ta vào làm thử, chứ không dám để cô ta muốn làm gì thì làm.
.
.
.
.
.
” “Được rồi, tôi đã nói ông không cần giải thích nữa.
” Lâm Dật lắc đầu ngắt lời Vương Trung Sinh.
Nhưng ông ta vẫn nhất quyết ôm chặt lấy chân cậu khóc lóc kể lể: “Lâm thiếu gia, tôi thực sự không cố ý mà, cô Sở An Nhiên xảy ra chuyện như vậy tôi cũng đâu có ngờ tới.
Về phần Liễu Man, tôi đã sa thải cô ta rồi, còn về toàn bộ chi phí điều trị của cô Sở An Nhiên tôi xin một mình gánh hết.
Đời này kiếp này dù có phải khuynh gia bại sản, làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện hầu hạ cô Sở.
Lâm thiếu gia, niệm tình tôi làm cho Hà gia lâu năm như vậy cậu tha cho tôi lần này đi, tôi thực sự biết lỗi rồi!” “Ha ha, đến bây giờ ông vẫn không biết mình sai ở đâu sao?” Chú Lưu lạnh lùng lắc đầu, lời nói và dáng vẻ khó kìm chế được sự tức giận.
“Chú Lưu, chú Lưu! Chú cứu tôi lần này đi.
Tôi làm trong bệnh viện này bao nhiêu năm rồi, cũng làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hà nhiều năm như vậy, dù không có công lao cũng có không ít vất vả.
Cầu xin chú đó, chú Lưu.
.
.
.
.
.
” Vừa nghe thấy chú Lưu lên tiếng, Vương Trung Sinh liền quỳ xuống trước mặt ông khóc lóc van xin.
“Ông vẫn còn biết đây là bệnh viện nhà họ Hà sao?” Chú Lưu trầm giọng hỏi lại.
“Tôi đương nhiên biết, viện điều dưỡng này do Hà gia mở, trong này toàn bộ bệnh nhân không phải người họ Hà thì cũng là bạn bè bằng hữu thân thiết với Hà gia, ngay cả Hà tổng với Hà phu nhân cũng thường xuyên tới đây khám bệnh.
Tôi là viện trưởng đương nhiên phải biết rõ những điều này rồi.
.
.
.
.
.
” Đối với những lời van xin lúc này của Vương Trung Sinh, chú Lưu chỉ lắc đầu lạnh lùng nói: “Ông rõ ràng đã biết đây là bệnh viện tư của Hà gia mà còn dám để một người con gái kém cỏi mới tốt nghiệp trường y tế, một chút kinh nghiệm cũng không có vào làm y tá? Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta đi làm mà đã khiến Sở An Nhiên nằm trên bàn mổ sống chết không biết thế nào, nếu mà để cô ta ở thêm vài ngày nữa, người nhà họ Hà chúng tôi không phải đều đợi chết ở chính bệnh viện nhà mình sao? Đến lúc đó, tôi nghĩ bệnh viện này cũng trực tiếp đổi tên thành nhà hỏa táng Hà gia là vừa, như thế có phải mới thỏa mãn ý nguyện của đại viện trưởng như ông không!” Nói đến đây, chú Lưu thực sự nổi trận lôi đình, giơ chân đạp vào ngực Vương Trung Sinh một cước.
“BỤP” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dật, một người trung niên đã hơn 50 tuổi như chú Lưu lại có thể một phát đá người tráng kiện như Vương Trung Sinh bắn ra xa những 3m.
Ông ta nằm trên mặt đất ôm ngực, mặt mày tím xanh như bị gãy mất mấy cái xương sườn vậy.
“Lâm thiếu gia, sự việc ngày hôm nay phu nhân đã đặc biệt chỉ thị, phải đặc biệt xử lí Vương Trung Sinh, bệnh viện chắc chắn sẽ không giữ lại ông ta nữa.
Tôi dẫn ông ta đi trước, tránh ở đây làm bẩn mắt thiếu gia.
” Chú Lưu chắp tay cung kính nói.
“Không cần vội.
Trong đội điều trị tới Đông Kinh lần này dẫn theo cả ông ta đi đi.
” Lâm Dật thầm thở dài nói.
“Ý của thiếu gia là.
.
.
.
.
.
?” “Trước tiên để ông ta lấy công chuộc tội, đợi sau khi từ Đông Kinh trở về rồi giao cho mẹ tôi giải quyết sau.
” Lâm Dật nói xong, ngước lên nhìn máy tính thời gian phẫu thuật, hỏi tiếp: “Phẫu thuật còn bao lâu nữa mới kết thúc?” “Ít nhất cũng một tiếng đồng hồ nữa.
” Cố Phiến Phiến đứng bên cạnh đáp.
“Được, vậy phẫu thuật xong liền lập tức để đội trị liệu đưa cô ấy đến sân bay, tôi còn chút việc, không thể đợi tiếp được nữa.
” Nói xong Lâm Dật liền quay người rời khỏi khu giám hộ.
“Mọi người đợi ở đây nhé, tôi đi theo cậu ấy xem sao.
” Tưởng Dao dặn dò mấy câu rồi cũng nhanh chóng