Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hai người, Lưu Minh tưởng rằng lời nói của hắn đã khiến họ sợ hãi.
Hắn ta đắc ý nói: "Lâm Dật, tốt nhất là mày nên nói cho tao biết tung tích hiện giờ của An Hinh, sau đó xin lỗi tao.
Đến lúc đó nếu công trường thiếu người, tao sẽ nể tình mày là bạn học cũ mà sắp xếp cho mày một vị trí, 170 tệ một ngày, 4 nghìn tệ một tháng, đối với loại quê mùa nghèo rớt như mày thì lương như thế là cao lắm rồi.
" “An Hinh?” Lâm Dật cau mày: “Không phải An Hinh ở bên cạnh cậu sao? Cậu chạy đến chỗ tôi đòi người làm gì?" Không ngờ Lưu Minh vừa nghe Lâm Dật nói An Hinh luôn đi cùng với mình thì sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta chỉ vào Lâm Dật nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng giả bộ với tao.
Lúc đó tao với An Hinh có chút mâu thuẫn, nên mày đã nhân cơ hội bắt cóc An Hinh, đến giờ vẫn không chịu giao ra, bọn tao đã nhìn thấy cả rồi, mày đừng hòng lừa gạt! " Lừa gạt? Giao người ra? Lâm Dật nhìn vẻ mặt bực bội của Lưu Minh thì trong lòng dần hiểu ra điều gì đó.
"Lưu Minh, anh đừng nói vớ vẩn.
Lúc đấy cũng có nhiều người phía bọn tôi nhìn thấy rõ ràng anh và Quách Tường chọc giận hai cô ấy, sau đó bỏ mặc họ lại trong núi còn bản thân thì lái xe về nhà, từ đầu đến cuối các anh không hề quay lại, bây giờ anh còn có mặt mũi nói bọn tôi bắt cóc hai bọn họ, là đàn ông mà sao không biết xấu hổ thế hả? Bạ câu gì cũng nói được! " Lăng Tiêu Tiêu không tốt tính như Lâm Dật.
Hơn nữa cũng vì An Hinh và cô nàng chân dài kia mà Lâm Dật suýt chút nữa bỏ mạng ở núi Lạc Hà.
Nên cô đã vốn tức nghẹn trong lòng.
Bây giờ nghe thấy Lưu Minh hắt nước bẩn lên đầu bọn họ, thì cô giận đến nỗi không chịu nổi nữa, muốn nói ra khô ra khoai với Lưu Minh.
Nhưng không ngờ Lưu Minh lại nhanh chóng cướp lời trước khi Lăng Tiêu Tiêu kịp lên tiếng, hắn ta lạnh lùng cười: "Từ đầu đến cuối? Nói vậy chứng tỏ chúng mày đã ở đó đến tận lúc tao rời đi.
Chúng mày cũng đã thấy hai người An Hinh đi vào núi.
Bây giờ tao hỏi lại lần nữa, cô ấy ở đâu? Trưa hôm đó trời mưa rất lớn, chúng mày an toàn thoát ra thế còn An Hinh đâu? Cô ấy đâu? " "Cô ấy ở đâu chẳng liên quan gì tới bọn tôi.
Rõ ràng cô ấy cãi nhau với các anh nên mới tức giận chạy vào núi, tại sao bây giờ lạitới tìm bọn tôi đòi người hả?" Lăng Tiêu Tiêu không chịu thua nói.
"Ha ha, lúc đó chỉ có mặt chúng mày, không có người khác làm chứng thì đương nhiên chúng mày muốn nói gì thì nói rồi.
Tao nói cho mày biết, đợi khi cảnh sát tới hỏi thì mày nghĩ bọn họ sẽ tin chúng mày hay tin bọn tao.
" Lưu Minh lạnh lùng cười.
"Anh tưởng tôi sợ chắc, cây ngay không sợ chết đứng.
Có gan thì bây giờ chúng ta đến cục cảnh sát để xem cảnh sát sẽ tin ai.
" Lăng Tiêu Tiêu không ngại đối chất với Lưu Minh, cô ấy biết chính xác những gì đã xảy ra vào hôm đó.
Chẳng qua cô ấy nghĩ tới các quy định bảo mật của tập đoàn Hà thị, tất cả hoạt động và tin tức liên quan đến Hà gia đều không được tiết lộ ra bên ngoài.
"Cục Cảnh sát? Mày có biết tội bắt cóc nghiêm trọng như thế nào không? Ha ha đây chính là tội nặng! Chúng mày bắt cóc An Hinh còn giấu cô ấy đi, điều này đồng nghĩa với bắt cóc! Cho dù cuối cùng cô ấy xảy ra chuyện gì thì chúng mày cũng không tránh khỏi liên quan đâu!" Nói xong thì Lưu Minh bỗng nhiên cười lạnh: "Chú của Quách Tường là Phó cục trưởng Cục Đô thị Nam Đô.
Ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện này, hơn nữa sau khi nghe báo cáo của tao và Quách Tường, ông ấy lại càng coi trọng chuyện này hơn, ông ấy nói nhất định sẽ bắt hung thủ đưa ra pháp luật trừng trị nghiêm khắc” Lưu Minh cố tình tiết lộ mối quan hệ của Quách Tường cho bọn Lâm Dật.
Hôm đó sau khi An Hinh và cô nàng chân dài tức giận bỏ đi, thì cũng không có tung tích gì, hôm đó họ cũng không liên lạc được với hai người, nên chỉ nghĩ rằng An Hinh và cô nàng chân dài đã đi xe của Lâm Dật về nhà.
Nhưng hôm sau xem tin tức biết được ở núi Lạc Hà đã xảy ra lở đất, Lưu Minh vội vàng gọi điện cho An Hinh và Quách Tường, thì mới biết Quách Tường cũng không thể liên lạc được với cô nàng chân dài kia, lúc đó bọn họ mới hoảng sợ lái xe tới hiện trường.
Nhìn thấy ngọn núi Lạc Hà đã trở thành đống lộn xộn sau trận mưa lớn, hai bọn họ đoán rằng An Hinh và cô nàng chân dài có lẽ đã chết trong trận lở đất, bọn họ bàn bạc suốt hai ngày liền rồi quyết định cáo trạng trước, đổ hết mọi tội danh lên đám người Lâm Dật.
Dù sao chú của Quách Tường là Phó cục trưởng Cục Đô thị thành phố, ông ấy cũng là người chịu trách nhiệm điều tra tội phạm, đến lúc đó hai nhà hối lộ một ít tiền, dù không khiến bọn Lâm Dật phải vào tù, thì ít nhất cũng có thể khiến bản thân tránh khỏiviệc ngồi tù.
Hơn nữa mặc dù gia đình Lưu Minh chỉ là nhà giàu mới nổi trong ngành xây dựng, nhưng vấn đề này liên quan đến Quách Tường, hắn tin chắc rằng để giúp con trai mình không bị tống giam thì với tài lực của Quách gia hai mạng người cũng không có là gì.
Nghe đến đó Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu liếc nhau một cái.
"Ha ha, bây giờ biết sợ còn kịp, bọn