Sau một hồi cười nói, Lâm Dật nói lại một lần nữa: “Các anh em, hy vọng các cậu giữ bí mật giúp tớ về chuyện xe cộ này.
Hiện giờ chủ yếu là Tống Phán Tử lái xe, sau này nếu như có người hỏi xe này là của ai thì cậu cứ nói là của người thân hoặc của cậu nhé, đừng nhắc gì đến tớ”.
Lâm Dật nói thế vì không muốn gây sự chú ý.
“Người anh em, khiêm tốn như vậy là tốt.
Chúng tớ không muốn nhìn thấy cậu biến thành tên Lưu Minh thứ hai đâu.
Cái thằng ranh đó lái chiếc xe sang một tí là đã ra vẻ, đi khắp nơi khoe khoang.
Đúng là buồn nôn”.
Trương Dương phẫn nộ, nói.
“Ha ha, nếu bây giờ để cho An Hinh biết Lâm Dật đã là người có tiền rồi thì cô ta sẽ hối hận xanh ruột lại mất”.
Lý Hạo nói.
Tống Phán Tử lái xe vòng vài vòng rồi dừng xe ở chỗ đỗ xe gần trường, sau đó vội vàng quay về trường học.
Lúc vào bên trong phòng học, đám người Lâm Dật chú ý đến ánh mắt kỳ quái của bạn học xung quanh.
Trên mặt họ viết đầy chữ châm biếm, thậm chí còn nhìn với các kiểu khinh bỉ.
Mặc dù nghi hoặc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, ai nấy tìm chỗ riêng rồi ngồi xuống.
“Hôm nay làm sao vậy nhỉ, cứ như kiểu chúng ta nợ tiền họ vậy”.
Tống Phán Tử sắc mặt nghi ngờ, nhéo Trương Dương ở bên cạnh.
Mấy người lắc đầu với ý không hiểu tình hình thế nào.
Tống Phán Tử là người nóng tính nên muốn tìm một người để hỏi rõ tình hình nhưng lại bị Trương Dương ngăn lại.
“Thành thật một chút đi, giờ đang là giờ học, nếu như để giáo sư nóng tính nhìn thấy thì chỉ e cậu không lấy được bằng tốt nghiệp đâu”.
Trương Dương nhỏ giọng nói một câu với Tống Phán Tử.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, cuối cùng mấy người cũng được thở phào một cái.
Tống Phán Tử đi về phía mấy người con gái đang ngồi ở phía trước.
Vẫn chưa kịp đến gần thì tiếng giày cao gót truyền đến bên tai.
“Lâm Dật! Tối nay là sinh nhật của tôi, anh có muốn đến không?” Người nói câu đó là An Hinh.
Hôm nay cô ta trang điểm vô cùng diễm lệ, chiếc váy liền khiến cô trở nên hoàn hảo hơn.
Lối trang điểm đậm khiến cô ta trở nên càng quyến rũ hơn.
Lúc nói chuyện, cô ta còn cố ý để lộ ra đôi chân dài trắng nõn của mình để thu hút Lâm Dật.
“Sinh nhật sao?” Lâm Dật khẽ hỏi một câu, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Cậu biết hôm nay là sinh nhật của An Hinh.
Kể từ khi quen biết An Hinh, mỗi năm Lâm Dật đều dốc lòng tổ chức sinh nhật cho cô ta.
Cậu từng ghi lại rất nhiều sinh nhật của An Hinh, cũng lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp của hai người.
An Hinh lúc đó vẫn còn đơn thuần trong sáng.
Cô ấy rất thích Lâm Dật và đó cũng là mấy năm mà Lâm Dật cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Nhưng hiện giờ, sinh nhật của An Hinh, cậu chỉ là khách mời được cô ta mời đến.
“Tối nay tôi còn có chút chuyện nên không đến được, chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.
“Hai người đã chia tay rồi, sao phải đến quấy rầy Lâm Dật nhà chúng tôi vậy”.
Tống Phán Tử không để ý nhiều như vậy, trực tiếp bước lại nói.
An Hinh không để ý gì đến cậu ta mà vẫn nhìn Lâm Dật, nói: “Tôi không có ý gì khác, nói thế nào thì trước đây chúng ta cũng từng là một đôi mà.
Trước đây tôi có gì không phải thì xin lỗi anh.
Lẽ nào anh không muốn cho tôi cơ hội sao?”
Nhìn thấy An Hinh thành khẩn như vậy, Lâm Dật thấy có chút khác thường.
Còn mấy anh em ở bên cạnh cũng không ngờ An Hinh lại nói mấy lời này.
Lẽ nào cô ta nghĩ thông suốt rồi?
“Cậu vẫn còn muốn xin lỗi tôi sao?” Lâm Dật