Lâm Mai Mai nghe thấy thế thì sắc mặt biến đổi, chỉ nói vài câu rồi chia tay, không thèm để ý đến mấy lời tiếp theo của Khâu Linh.
Từ sau buổi tối hôm qua rời khỏi quán bar, Quách Tường giống như bốc hơi, đến giờ vẫn không liên lạc được.
Cô ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng có thể cảm nhận được dường như Quách Tường đang cố ý tránh mình.
Cô ta cũng đoán được chuyện giữa mình và Lợi Bân đã bại lộ, cũng biết được tính cách của những công tử này không muốn có gì dính líu đến mình nữa.
Vì vậy hôm nay cô ta giấu Lợi Bân, hẹn Khâu Linh đến đây để xem có thể tìm được ‘con mồi’ nào nữa từ sau khi để tuột mất công tử như Quách Tường không.
Nếu không thì túi xách Gucci tháng sau ra loại mới nhất sẽ không có ai mua cho.
Hai người họ đứng ở cửa vừa trang điểm vừa tìm kiếm con mồi tối nay.
Đồng thời lúc này ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ở không xa có một đôi nam nữ đứng đó với sắc mặt không dễ coi cho lắm.
“Chị à, chị nói xem đại gia Trình kia có quá đáng không cơ chứ? Tập đoàn Quách Thị của chúng ta dù sao cũng là tập đoàn bất động sản nổi tiếng Nam Đô, vợ ông ta sinh nhật mà ông ta không phát thiệp mời cho chúng ta thì thôi, chúng ta đích thân đến mà cửa lớn cũng không cho chúng ta vào.
Đây là ý gì vậy, cứ như mình đi xin ăn không bằng, mất mặt chết đi được”, Quách Tường mặc đồ âu màu đen, đứng ở cửa xe chỗ ghế ngồi phụ xe Rolls-Royce Phantom, vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm.
“Nói năng mà không chú ý đến hoàn cảnh gì cả?”, Quách Y Hàm khẽ nhau mày, trách mắng: “Hiện giờ còn rất nhiều người có quyền thế hơn mình mà còn phải đợi ngoài cửa, người ta còn chưa nói gì mà em đã oán trách cái gì vậy”.
“Không phải em oán trách, chuyện này rõ ràng chị đến là được mà, sao phải lôi em đi cùng.
Hôm nay em hẹn mấy người bạn đến hộp đêm chơi, không hiểu bố nghĩ gì mà cứ bắt chúng ta cùng đi, đúng là làm việc thừa mà”.
Quách Tường rõ ràng thấy không vui, trước nay hắn ta chỉ biết tiêu tiền thôi chứ chưa từng phải đợi người khác như này.
“Em…”.
Thấy Quách Tường không nhẫn nại rồi mở cửa xe chui vào trong mà Quách Y Hàm lắc đầu, cảm thấy bất lực với người em trai không có chí hướng của mình.
Đồng thời trong lòng cô thầm nghĩ, hiện giờ đang là giai đoạn quan trọng chuyển ngành của tập đoàn, tất cả đều trong quá trình chuẩn bị và lên kế hoạch.
Nhưng hai ngày trước trong cuộc họp của tập đoàn, bố cô lại trực tiếp bổ nhiệm Quách Tường là phó tổng công ty, còn giao dự án lớn của tòa nhà chưa hoàn thành vào tay Quách Tường nữa.
Điều này lại xuất hiện sự không ổn định sau khi cô về nước và nỗ lực bao nhiêu lâu trong công ty.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, Quách Y Hàm đột nhiên nhau mày, dặn dò lái xe trông chừng Quách Tường.
Sau đó cô xoay người rời đi, đi về phía đường đối diện.
Lúc này xe và người trên đường rất nhiều.
Trên đường đi, cô gặp biết bao nhiêu cảnh trêu ghẹo nhưng lúc cô khó khăn lắm mới chen được sang đường đối diện, nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng ở phía trước thì cô lại không kìm nổi mà nhau mày.
Bởi lẽ, người đông quá.
Ở gần đây hình như chỉ có mỗi nhà vệ sinh này thôi, nam nữ xếp thành hai hàng dài trăm mét, ai nấy đều với vẻ mặt mót tiểu khó chịu, đều xếp hàng đợi đến lượt.
Giờ phải làm sao đây? Quách Y Hàm với đôi mắt đẹp lo lắng, cô đã nhịn rất lâu rồi.
Mặc dù vẫn có thể kiên trì được một lúc nữa nhưng mắt thấy thời gian Hồng Diệp Trinh tổ chức tiệc sắp đến rồi, lúc đó đội xe của Trình Đại Niên sẽ xuất hiện ở cổng tòa nhà Bách Hoa.
Đây là cơ hội duy nhất cô có thể tiếp xúc với ông ta.
Một khi bỏ lỡ thì công sức cả ngày hôm nay sẽ đều vô ích.
Cậu em trai vô dụng của mình thì không trông mong được gì rồi.
Quan trọng là có thể chấp nhận chen chúc trong nhà vệ sinh công cộng đã tiêu tan hết dũng khí của nữ tổng tài cực phẩm này rồi, giờ đây còn không có cơ hội vào nhà vệ sinh nữa.
Điều này khiến cô cảm thấy uất ức và xấu hổ nữa.
Đang lúc do dự thì cô nhìn thấy ở đường đối diện có một khu rừng nhỏ như ẩn mình trong đêm tối.
Thân là tổng tài của tập đoàn Quách Thị lại là nữ tổng tài cực phẩm nổi tiếng của Nam Đô thì sao Quách Y Hàm lại có kiểu ‘giải quyết’ bên ngoài như vậy được.
Cô mơ màng nhớ lại từng có lần sáng sớm chạy bộ qua đây có phát hiện phía sau khu rừng có một nhà vệ sinh dành cho nhân viên vệ sinh.
Nhà vệ sinh không to, lụp xụp, thông thường không khiến người khác chú ý được.
Hơn nữa lúc này nhân viên vệ sinh cũng tan làm rồi, giờ mà qua đó thì có thể giải quyết được vấn đề trước mắt.
Quách Y Hàm hít một hơi thật sâu, lúc này cũng không để ý đến thân phận tổng tài của mình, nhấc váy lên rồi cất bước đi vào khu rừng.
Tòa nhà Bách Hoa nằm sát với bờ sông Nam Hải của thành phố Nam Đô, khu rừng nhỏ đối diện đường là khu vực xanh của thành phố, diện tích không lớn lắm,