Quách Y Hàm không thể quên được khuôn mặt của Lâm Dật, kể cả là thời gian trôi qua lâu như vậy và ánh sáng hiện giờ không được rõ thì cô vẫn có thể nhận ra.
Nhưng sao cậu ta lại ở đây?Trong ánh mắt buồn bực cộng phẫn nộ của Quách Y Hàm, Lâm Dật nhau mày hỏi: “Trước khi vào nhà vệ sinh mà cô cũng không hỏi xem bên trong có ai không à?”“Tôi hỏi rồi mà”.
Quách Y Hàm đôi mắt đẹp như sát khí, khuôn mặt tái nhợt kèm theo sự uất ức và xấu hổ.
“Thật sao?”, Lâm Dật nghi ngờ, nhìn cô và hỏi.
“Anh nói xem?”, Quách Y Hàm sắp cắn nát răng mình, ánh mắt sắc như con dao nhìn lên mặt Lâm Dật.
“Thôi được rồi, có thể lúc đó tôi nhập tâm quá nên không nghe thấy”.
Lâm Dật lắc đầu lại hỏi tiếp: “Giờ cô muốn đi sao? Tôi có thể nhường cho cô”.
“Khốn khiếp, anh đúng là tên khốn khiếp biến thái”.
Lúc này Quách Y Hàm đang rất muốn giết người, thật sự rất muốn.
“Nếu không đi thì cô hãy ra ngoài trước được không, tôi vẫn chưa xong”.
Lâm Dật nói với kiểu cạn lời.
“Anh đúng là đồ lưu manh vô liêm sỉ”.
Quách Y Hàm khuôn mặt ửng đỏ, vừa tức giận vừa xấu hổ, cắn răng rồi xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã”.
Đột nhiên, Lâm Dật bước lên trước, giơ tay lại một lần nữa nắm chặt lấy eo của Quách Y Hàm.
Lúc này Quách Y Hàm dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Buông tôi ra”.
“Không được đâu”.
Lâm Dật ngây người nói.
“Anh buông ra cho tôi, đồ biến thái chết tiệt này”.
Quách Y Hàm không quay người lại, tay ngọc lại một lần nữa tát lên mặt Lâm Dật.
“What! Cô bị bệnh à?” Lâm Dật bị hù dọa một cái nên buông mạnh tay ra, nghiêng đầu để tránh cái tát này.
Quách Y Hàm không tát trúng nên hừ lạnh một tiếng rồi đi giày cao gót về phía trước.
“Á…!” Cùng với tiếng hét hoảng loạn đó, Quách Y Hàm cảm nhận chân mình như bị cái gì quấn lấy, dưới chân mất đi trọng lực rồi cô ngã nhào về một bên.
Nếu như những lúc bình thường mà bị phụ nữ tát, khi nhìn thấy nữ tổng tài bị ngã như này thì Lâm Dật sẽ chọn cách nhắm mắt lại.
Nhưng trong hoàn cảnh như này thật sự là…Lâm Dật thật sự không đành lòng, vì vậy cậu với dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc lên trước đỡ thân người mềm mại của cô lên.
Kết quả là vừa đỡ Quách Y Hàm dậy thì cô đã quay người định tát thêm một cái nữa.
“Cô bị điên à?” Lâm Dật vội nhảy sang một bên để tránh cái tát này, ngữ khí nói của cậu đã có chút tức giận.
“Đồ điên, đồ khốn nạn vô liêm sỉ”.
Quách Y Hàm trước nay chưa từng phẫn nộ như vậy.
Cô cảm thấy thân thể ngọc ngà cô gìn giữ mấy chục năm cùng với thiện cảm đối với Lâm Dật khi cậu từng cứu cô, giờ đây như tan biến hết cả.
Hiện giờ cô chỉ hận nỗi giết chết Lâm Dật rồi băm cậu thành trăm mảnh để xả nỗi hận trong lòng.
Lâm Dật cũng có chút tức giận.
Cậu vốn có ý tốt muốn nhắc nhở Quách Y Hàm là váy cô đang quấn lấy chân mình nhưng cô lại vô lý tát cậu một cái.
Đây đã là lần thứ ba cô tát về phía cậu, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì không biết cô ấy còn muốn ở lại Nam Đô nữa không?Lâm Dật nhấc quần lên, hung hăng vỗ một cái lên vai Quách Y Hàm, tức giận nói: “Lòng tốt không được báo đáp thì cho cô ngã sấp mặt đi, để cả người cô dính toàn phân và nước tiểu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi”.
“Anh…”, Quách Y Hàm quay đầu lại, sắc mặt phẫn nộ nhìn Lâm Dật.
Cô thân là nữ tổng tài cao quý, từ lúc nào lại năm lần bảy lượt bị đàn ông nhục mạ như vậy được.
Cảm giác tê nhột ở phần mông khiến mặt cô như muốn chảy máu, lúc này Quách Y Hàm không kìm nổi mà muốn lên trước liều mạng với Lâm Dật.
Nhưng bụng cô kêu lên thành tiếng khiến cô nhau mày càng chặt hơn.
“Thôi, nhường cho cô đấy, tôi vào khách sạn đi cũng được”.
Lâm Dật cạn lời nhìn cô một cái, xoay người đi ra bên ngoài.
“Đợi đã”, Quách Y Hàm cắn răng, nói.
“Lại sao vậy?”“Trông giúp tôi ở bên ngoài, đừng để người nào vào đây”.
Quách Y Hàm tức giận kèm buồn bực, nói.
“Ừm.
” Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Lúc này thời gian cũng khá muộn rồi, Lâm Dật đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh rồi mở điện thoại ra, bên trong có mấy tin nhắn của Trình Tư Tư gửi đến.
Lâm Dật vốn không nên xuất hiện ở đây, lúc này cậu nên ngồi cạnh Trình Tư Tư ở trên xe rồi cùng đội xe của Trình Đại Niên đi trên đường rồi dự tiệc ở nhà hàng Bách Hoa mới phải.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới là Trình Tư Tư đến thời gian tổ chức sinh nhật của mẹ mình cũng nhớ nhầm.
Vốn dĩ là bảy giờ vào dự tiệc, tám giờ bắt đầu ăn uống nhưng cô lại nhớ nhầm thành bảy rưỡi vào còn tám rưỡi ăn uống.
Vì vậy mà trên đường bị lỡ thời gian không đuổi kịp đội xe của Trình Đại Niên và bị tắc ở giữa đường, không vào nổi khách sạn.
Nhìn đường phía trước bị tắc nghẹt nên Trình Tư Tư vốn định vứt xe ở bên đường rồi cùng Lâm Dật đi bộ vào tòa nhà Bách Hoa đó.
Nào ngờ Lâm Dật đau bụng.
Trước đây cậu đi phát tờ rơi ở gần đây có biết một nhà vệ sinh ở trong khu rừng nhỏ nên cậu đã bảo Trình Tư Tư đợi một lát để cậu đến đây giải quyết, vì thế mới gặp phải Quách Y Hàm.
Trả lời tin nhắn của Trình Tư Tư, Lâm Dật đứng ở bên ngoài cửa châm điếu thuốc, gò má vẫn còn đang nóng ran.
Cô gái này bá đạo quá, sau này