Trình Đại Niên quay đầu lại, ngó thấy bốn phía đều không có ai mới gật đầu nói tiếp: “Đúng rồi, với thế lực của nhà họ Hồng thì mình anh cũng không đủ sức trực tiếp phản kháng lại, nhưng với họ Hà lại là chuyện hoàn toàn khác.
Họ Hà hoàn toàn có đủ thực lực chống lại sự liên thủ giữa anh vợ với nhà họ Tưởng.
Nếu mà Tư Tư có thể gả cho cậu nhóc đó, trở thành người nhà họ Hà thì chúng ta còn gì phải lo lắng nữa”.
“Nhưng mà cách này rất nguy hiểm.
” Hồng Diệp Trinh thấp giọng nói: “Em tán thành cách làm của anh, nhưng vấn đề là đến bây giờ anh đã chắc cậu nhóc đó là người nhà họ Hà đâu? Nếu như đúng thì liệu cậu ta có phải họ hàng bên ngoại của họ Hà hay không? Nếu thực sự đúng như vậy thì em không tin Hà Chấn Đông sẽ vì người họ hàng xa này mà đắc tội với Tưởng gia hay những gia tộc có vai vế ở Nam Đô này".
“Họ hàng bên ngoại ư?” Trình Đại Niên rất tự tin lắc đầu phủ nhận.
Hồng Diệp Trinh thấy vậy, không nhịn được nói: “Em cũng biết bên nội nhà họ Hà không có con trai, các bác, các chú sinh ra toàn con gái, chỉ có mấy đứa cháu trai có họ hàng gần hơn một chút, nhưng cũng chẳng đứa nào tử tế cả.
Em tin với tính cách của Hà Chấn Đông, chắc chắn sẽ không trọng dụng bọn họ chứ đừng nói việc giao cả gia tộc vào tay họ”.
“Những điều em nói ai chả biết, nhưng còn một chuyện mà mọi người không biết.
” Trình Đại Niên đáp.
“Chuyện gì?”“Em có biết, Hà Chấn Đông thực ra còn có một đứa con trai khác, nhưng hồi bé bị người ta bắt cóc rồi không?”, Trình Đại Niên đột nhiên thấp giọng nói.
“Chuyện này em cũng nghe qua, nhưng đã mười chín năm rồi, họ Hà với họ Tô có không ít nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị, cũng vì sự việc này mà bỏ biết bao công sức.
Nhưng sự việc năm đó không có camera ghi lại, cũng không có vân tay hay bất kì dấu vết nào, nhớ lại lúc đó thật chẳng khác nào mò kim đáy bể, thật sự quá khó khăn.
.
.
.
.
.
”Nghe đến đây, hai mắt Hồng Diệp Trinh bỗng mở to, bà nhìn ông với ánh mắt không thể tin nổi.
“Anh, ý anh là.
.
.
?”“Đúng vậy.
Em còn nhớ chú Lưu không?”, Trình Đại Niên gật đầu xác nhận, sau đó nói tiếp.
“Nhớ chứ, đó chẳng phải đại quản gia nhà họ Hà sao? Năm đó, khi Hà Chấn Đông mới nên gia lập nghiệp đều được một tay ông ta che chắn, bảo vệ.
Suy cho cùng, lúc đó, mấy việc liên quan đến sản nghiệp y dược đều vô cùng nguy hiểm, nếu không nhờ chú Lưu đỡ thay cho Hà Chấn Đông mấy đao kia thì, có lẽ cũng không có được một Hà gia lớn mạnh như hiện nay.
” Hồng Diệp Trinh xúc động nói.
“Đúng vậy, chú Lưu là trụ cột vững chắc cho nhà họ Hà, ngoài hai vợ chồng Hà Chấn Đông và Tô Duyệt Như ra thì những người khác trong nhà đều phải kính nể ông ấy, có thể nói ông ấy là người có tiếng nói thứ ba trong họ Hà đấy”.
Mắt Trình Đại Niên ánh lên tia xúc động, ông nói tiếp: “Nhớ lại buổi hòa nhạc hôm đó, ông ấy lại cung kính như vậy với một cậu nhóc vô danh tiểu tốt.
Mặc dù trước mặt anh, ông ấy cố tình che dấu nhưng anh vẫn có thể nhận ra, bất kể là trong buổi hòa nhạc hay trong lúc nói chuyện, mọi sự chú ý của ông ấy đều dồn vào Lâm Dật”.
Mặc dù, vì lí do sức khỏe mà Hồng Diệp Trinh không tham dự được buổi hòa nhạc hôm đó, nhưng bà vẫn hoàn toàn tin vào những gì Trình Đại Niên nói.
“Nhưng mà biết đâu vì nguyên do khác thì sao? Có thể do cậu ấy là khách nhà họ Hà mời đến, hoặc cũng có thể là họ hàng thân thích gì với chú Lưu chẳng hạn?”Hồng Diệp Trinh cũng không phải không muốn thừa nhận thân phận của Lâm Dật, nhưng mà đối với những việc quan trọng như thế này, là một người vợ, bà phải giúp ông xem xét thấu đáo mọi khía cạnh, tránh để đến cuối cùng sự việc lại tiến triển đến mức không thể cứu vãn được.
“Anh đã điều tra rồi, chú Lưu vốn một thân một mình, ở Nam Đô hay ở quê đều không có bất kì họ hàng thân thích nào cả, vì vậy chắc chắn Lâm Dật có quan hệ gì đó với nhà họ Hà.
Không cần biết cậu ta có phải đứa con trai mất tích mấy chục năm của Hà Chấn Đông hay không, chỉ cần là người được Hà gia trọng dụng thì gả Tư Tư cho cậu ta chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
” Trình Đại Niên nói một cách đầy chắc chắn.
“Nhưng mà theo em nghĩ, dù cái cậu Lâm Dật này có thật sự đáng tin đi nữa thì đối với chuyện hôn sự này chúng ta cũng không thể quá nóng vội.
Ngộ nhỡ Tư Tư không đồng ý, chúng ta làm như vậy chẳng khác nào lúc đầu anh trai em ép em lấy Tưởng Lệnh Kỳ hay sao?” Hồng Diệp Trinh suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói.
Trình Đại Niên chỉ gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện này anh cũng nghĩ đến rồi”.
Trong khi đó, Lâm Dật với Trình Tư Tư vẫn đang ở cổng sau phát bực với hai tên bảo vệ.
“Thật xin lỗi hai vị, toàn bộ biệt thự này hôm nay đã được bao trọn rồi, nếu không có thiệp mời thì đều không thể vào trong”, hai người bảo vệ vẫn rất kiên quyết không cho Lâm Dật và Trình Tư Tư vào trong.
“Không phải tôi đã nói với các người rồi sao! Tôi là Trình Tư Tư, người bao trọn nơi này hôm nay là bố tôi, tại sao tôi lại không được vào chứ?” Trình Tư Tư sắp tức chết mất! Cô đã bị giữ lại ở đây gần 15 phút rồi, bất luận giải thích thân phận của mình thế nào