“Cái này hình như là không thể trách tôi được”.
Lâm Dật nghiêm túc nói.
Đi vệ sinh chỉ là cái cớ thôi, rõ ràng là Trình Tư Tư nhớ nhầm thời gian rồi ở giữa đường dừng lại trang điểm thêm nên giờ bị tắc ở giữa đường phải đi bộ đến, thật sự không thể đổ lỗi cho mình được.
“Tôi đâu có trách anh, tôi đang trách mình thôi”.
Đến thời gian tổ chức sinh nhật của mẹ mình cũng nhớ nhầm, Trình Tư Tư hận mình chết mất.
Hai người để xe ở đó rồi nhanh bước đi bộ trên đường.
Cũng may là những người túm tụm ở bên ngoài tòa nhà không nhận ra người đẹp băng giá đang vội sải bước trên đường này chính là Trình Tư Tư- một trong hai bông hoa của đại gia Trình nổi tiếng khắp Nam Đô.
Nếu không thì, kể cả họ có chọn cách đi bộ thì những người điên cuồng kia cũng sẽ không thể đám người Trình Tư Tư được đi nhanh hơn.
“Thật vô vị”.
Thấy người đi đường không ngừng giơ điện thoại lên chụp ảnh mình thì Trình Tư Tư cũng chỉ nhau mày rồi không có ý định dừng bước.
Nhưng lúc sắp đến cửa tòa nhà thì cô không kìm nổi mà dừng lại.
Người nhiều quá, những siêu xe và những công tử trong giới thượng lưu vì vấn đề giao thông nên đến giờ vẫn chưa rời đi.
Họ tập trung ở đây cười nói vui vẻ và nói những chủ đề của giới thượng lưu.
Nhưng Trình Tư Tư chắc chắn rằng, nếu đám người này mà chỉ cần một người phát hiện ra mình thì nơi này chắc chắn sẽ hỗn loạn, vậy thì cô cũng không thể trong thời gian ngắn vào được khách sạn.
“Đi cửa sau”.
Trình Tư Tư dừng một lát rồi kéo tay Lâm Dật vòng qua cửa trước rồi chạy về phía cửa phía sau.
Trên đường, điện thoại của cô không ngừng reo lên.
“Alo bố ạ, con bị kẹt ở bên ngoài nhưng đến cửa rồi, sắp lên được tầng rồi”.
Nhận điện thoại, Trình Tư Tư vội lên tiếng.
Trình Đại Niên rất chú trọng đến gia phong nề nếp.
Từ nhỏ ông không có yêu cầu gì quá cao với hai con gái trong việc học tập nhưng cách giáo dục truyền thống thì không kém gì những gia đình phong kiến xưa.
Ăn cơm, ăn mặc, đi đứng, nói năng…Đặc biệt là những buổi gặp gia đình hoặc gia tộc thì không được chậm trễ một giây một phút chứ đừng nói đến dịp quan trọng như sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ cô.
Cô có thể đoán được, hiện giờ bố mình đang ở trạng thái tức giận như nào.
“Lâm Dật có ở cùng chỗ với con không?” Trình Đại Niên hỏi.
“Dạ, có ạ”.
Trình Tư Tư nói.
“Ừm, vậy thì các con từ từ mà đi, không phải vội, mọi người sẽ đợi con”.
BỤP! Điện thoại cúp luôn.
Lúc này Trình Tư Tư sững sờ người ra.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị kết thúc cuộc gọi mà bước chân Trình Tư Tư dần dừng lại.
Nhất thời cô không hiểu được ý trong lời nói sau cùng của bố mình.
Thật sự sẽ đợi mình sao? Cô liếc sang nhìn Lâm Dật cũng như mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô lắc đầu rồi kéo tay Lâm Dật tiếp tục đi về trước.
Trong phòng lớn của bữa tiệc lúc này chỉ có gia tộc họ Trình và họ Hồng.
Họ Trình không giống họ Hà.
Họ Hà dựa vào một mình Hà Chấn Đông tay trắng làm nên cơ đồ, sau đó cả họ được nhờ nên mới có thêm một vài người của nhà họ Hà cũng giàu có và bắt đầu nổi lên cho đến ngày nay.
Nhưng họ Trình thì lại khác.
Trình Đại Niên ở rể họ Hồng.
Vợ của ông là bà Hồng Diệp Trinh, nhà mẹ đẻ vốn là gia tộc giàu có ở Nam Đô.
Trước thời lập quốc, Nam Đô có một nửa đất đai đều là của nhà họ Hồng.
Cuộc chạy đua giành đất đai độc chiếm tất cả các ngành công nghiệp sinh lời cao nhất lúc bấy giờ, ngay cả trong các quan chức chính phủ của Hoa Hạ cũng có người của gia tộc họ Hồng.
Chỉ có điều, vì một số vấn đề lịch sử nên sau khi lập quốc, nhà họ Hồng dần mạt vận rồi dần chìm vào quên lãng cùng với sự thay đổi của thời gian.
Nhưng dù sao thì ‘lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa’, nếu như không có nhà họ Hồng toàn lực giúp sức thì một mình Trình Đại Niên người bên ngoài đến thì căn bản không thể nhanh chóng phất lên ở Nam Đô được và rồi một tay gây nên sự nghiệp với khối tài sản chục tỷ và trở thành đại gia giàu nhất Nam Đô được.
Thế nên đến giờ, đừng thấy Trình Đại Niên ở bên ngoài có thân phận cao quý là đại gia giàu nhất Nam Đô nhưng nhà họ Hồng vẫn coi ông là chàng ở rể, có rất nhiều người còn không coi ông ra gì nữa.
“Đại Niên à, sao hôm nay em gái tôi tổ chức sinh nhật mà hai con gái của chú có mỗi một đứa đến vậy, Tư Tư sao vẫn chưa đến thế?”, Trình Đại Niên vừa cúp điện thoại thì Hồng Cổ cũng chính là anh cả của Hồng Diệp Trinh, anh vợ của Trình Đại Niên, cầm ly rượu chân cao đến gần ông hỏi.
“À, em vừa gọi điện cho cháu thì nó nói đang lên tầng rồi, đến ngay đấy ạ”.
Trình Đại Niên cười nói.
“Nhưng ban nãy tôi nghe chú nói trong điện thoại là bảo chúng ta sẽ đợi nó.
Nếu như nó không đến thì chú định một mình đợi hay bắt cả nhà chúng tôi đều đợi cùng chú?” Hồng Cổ vẫn luôn bất mãn với chàng rể như Trình Đại Niên.
Năm đó hắn nịnh bợ nhà họ Tưởng ở thủ đô, đã ngầm hẹn