Cơ thể Lăng Tiêu Tiêu khẽ nhúc nhích, chỉ một cái xoay người của cô mà khiến Lâm Dật giật mình.
Chân cậu không chống kịp nên nhất thời bị ngã nhào xuống bên dưới ghế xe.
Lăng Tiêu Tiêu trong thoáng chốc cũng mất đi thăng bằng mà ngã theo.
Nhưng đến lúc cô khôi phục lại được nhận thức thì phát hiện, Lâm Dật đang nằm ở dưới người mình.
“Á…” Sau tiếng kêu thất thanh là cái tát giòn tan.
Lăng Tiêu Tiêu ôm mặt đỏ bừng của mình rời khỏi xe rồi không biết đã chạy về hướng nào.
Mấy ngày kể từ sau khi xảy ra sự việc, Lâm Dật không còn mặt mũi nào nhìn cô ấy.
Đến tận trưa nay, cậu mới quyết định quay về trường để tham dự lễ chúc mừng ngày thành lập trường.
Đây là lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường nên cấp trên vô cùng coi trọng.
Nghe nói mọi học sinh trong trường đều phải mặc đồng phục khi vào, hơn nữa còn phải đăng ký nữa.
Một dịp quan trọng như này mà Lâm Dật không đi thì chỉ e sẽ phải đối diện với bi kịch ‘không được phát bằng tốt nghiệp’.
Lâm Dật mặc rất chỉnh tề bước vào trong hội trường và nhìn đám người đang đi đi lại lại xung quanh.
“Lâm Dật!” Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau lưng truyền lại.
Trong lòng Lâm Dật bỗng thấy ngạc nhiên, cậu quay đầu lại nhìn thì đó là An Hinh với bộ lễ phục cao quý.
“Sao vậy?” Lâm Dật lạnh lùng hỏi một câu.
Cậu nhìn vào cách ăn mặc của An Hinh ngày hôm nay mà trong lòng vẫn có chút rung động.
Bởi lẽ, An Hinh đã mặc bộ trang phục này trong lần đầu hẹn hò với Lâm Dật.
An Hinh lúc đó không chỉ đẹp mà còn toát lên vẻ thần tiên khó diễn tả thành lời khiến Lâm Dật như rơi vào trầm mê.
Hai năm trôi qua, tất cả đều là ‘cảnh còn nhưng người đã rời xa’.
Hiện giờ cô ta mặc bộ trang phục này nhưng không còn thuộc về mình nữa rồi, mà là của Lưu Minh.
An Hinh cũng nhìn ra điều gì đó từ sắc mặt của Lâm Dật.
Cô biết rằng bộ trang phục này phần nào cũng khiến Lâm Dật thấy rung động.
Từ biểu cảm của Lâm Dật có thể thấy cô đã đoán đúng.
“Cô tìm tôi có việc gì không?” Lâm Dật không muốn nói những lời thừa với cô ta.
“Không có việc gì thì không thể nói chuyện với anh sao? Nói gì thì nói, chúng mình cũng từng là một đôi mà”.
Một đôi? Không phải là cô ta lại định giở mấy trò cũ ra đấy chứ? Trước đó khi ở sinh nhật cô ta, mình đã chịu đủ nhục nhã rồi.
Lần này cô ta lại muốn làm gì nữa?“Thật xin lỗi, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa”.
Lâm Dật hừ lạnh một tiếng định rời đi.
“Lâm Dật! Anh đứng lại cho tôi!” An Hinh hét lớn một tiếng, âm thanh khá lớn nên đã thu hút một vài học sinh ở xung quanh.
“Anh muốn đi sao?” Sau khi An Hinh hiểu được tình hình của Lâm Dật trong thời gian gần đây thì cô ta muốn nói chuyện tử tế với cậu.
Với thái độ ban đầu Lâm Dật đối với mình thì cậu ấy chắc sẽ lại vui vẻ làm lành với mình thôi.
Nhưng lúc này Lâm Dật với sắc mặt vô tình khiến cô ta có cảm giác dày vò, trong lòng thấy không vui chút nào.
“Nếu không thì sao? Ở đây để làm gì?” Ngữ khí của Lâm Dật không khách khí chút nào.
An Hinh nhìn Lâm Dật, sững người ra một lúc rồi đột nhiên bật cười: “Ha ha! Tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người đó”.
“Lúc đầu tôi đã tin tưởng anh như thế nào nhưng anh lại hết lần này đến lần khác làm tôi thất vọng.
Trước đây tôi không hề chê anh nghèo hay không, cũng không bận tâm anh có tặng quà cho tôi không.
Thứ tôi cần là tấm chân tình của anh.
Nhưng khiến tôi không ngờ tới chính là anh không hề quan tâm đến tôi.
Anh sau khi biết tôi có thai thì liền trở mặt coi