Lâm Dật cảm thấy có chút không ổn nên vội lánh đi nhưng Sở An Nhiên đã đi ra.
“Sao lại là cậu?” Sở An Nhiên sắc mặt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.
“An Nhiên! Ai đến vậy?” Người phụ nữ ở trong phòng cất giọng hỏi.
“Là bạn con”.
“Bạn? Có phải Quách Tường không? Nếu là cậu ấy thì bảo cậu ấy vào trong nhà ngồi”.
Người phụ nữ cất bước đi ra bên ngoài nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật thì mặt bà chảy dài ra.
Lâm Dật giản dị mộc mạc khiến bà như tụt hứng: “An Nhiên! Bạn con đây sao?”Lâm Dật thấy thế liền cười khổ, sau đó giải thích: “Cháu chào cô, cháu là bệnh nhân của Sở An Nhiên”.
“Bệnh nhân? Bệnh nhân như cậu đến đây làm cái gì? Nếu không có chuyện gì thì mau đi về cho tôi”.
Người phụ nữ này biết con gái mình làm y tá ở bệnh viện tư nhân.
Bà ta còn tưởng rằng con gái sẽ chăm sóc một vài nhân vật có thân phận nhưng Lâm Dật ở trước mặt sao lại không giống với người có tiền mấy.
“Cô ơi, cháu đến là định đưa An Nhiên đi.
Mấy ngày nay đều là cô ấy chăm sóc cháu”.
“Đưa cái gì mà đưa? An Nhiên nhà chúng tôi giờ sẽ không đến làm việc ở cái bệnh viện cũ nát đó nữa.
Cậu đi tìm người khác đi”.
Người phụ nữ đó tức giận nói một câu, đến bên cạnh cô rồi kéo cô rời đi.
Nhìn thấy vậy mà Lâm Dật cảm thấy khó xử.
“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy được.
Lâm Dật là bệnh nhân của con, giờ con vẫn làm việc ở đó nên việc chăm sóc bệnh nhân là đương nhiên.
Đợi mấy ngày nữa con được nghỉ, con sẽ về thăm bố mẹ sau”.
Nói xong, Sở An Nhiên định đi nhưng người phụ nữ lại kéo chặt vạt áo của cô.
“Con à, những gì mẹ nói ban nãy con nghe không rõ sao? Giờ con đừng đi làm nữa”.
Sở An Nhiên ngây người ra, cô thật không ngờ mẹ của mình lại giữ thái độ kiên quyết như vậy.
“Thằng nhóc này, cậu nghe kỹ cho tôi.
Giờ An Nhiên nhà chúng tôi sẽ không đến bệnh viện cũ nát đó để làm đâu, cậu biết điều thì hãy rời khỏi đây ngay”.
Trên mặt người phụ nữ này đều là vẻ không khách khí, thái độ nói chuyện vô cùng kịch liệt.
Nếu như không phải xuất phát từ việc tôn trọng Sở An Nhiên thì Lâm Dật thật sự muốn quay về luôn: “Nếu thật sự muốn nghỉ việc thì cũng phải ký hợp đồng nữa, nếu không thì sẽ không có lương”.
Người phụ nữ với sắc mặt khinh bỉ, bực tức đáp: “Vậy cái bệnh viện nát đó trả cho con gái tôi được bao nhiêu lương?”“Không nhiều, cũng được một vạn”.
Một vạn tệ? Con số này đối với người làm công ăn lương bình thường thì quả là con số không nhỏ.
“Cùng lắm thì chúng tôi không cần nữa là được chứ gì.
Chẳng qua cũng chỉ là một vạn tệ thôi mà, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát”.
Trong mắt bà ta, chỉ cần Sở An Nhiên được ở bên Quách Tường thì một vạn tệ kia có là gì?“Nếu như thật sự không muốn quay về ký hợp đồng, vậy thì phiền con gái bà trả lại cho tôi khoản tiền mà cô ấy nợ tôi”.
Lâm Dật cười rồi giơ tay ra, nói.
“Thế là có ý gì?”“Là như này! Thời gian trước con gái bà có mượn tôi một vạn tệ, nói là định lấy lương rồi trả cho tôi.
Nhưng giờ đây cô ấy nghỉ việc và không quay về ký hợp đồng lao động thì tiền lương của cô ấy cũng sẽ không có.
Nói cách khác là cô ấy sẽ không có tiền để trả tôi”.
Sắc mặt của người phụ nữ trở nên khó coi, bà ta chỉ vào Sở An Nhiên mắng: “Con nhìn xem, con đã làm chuyện gì vậy? Tùy tiện mượn tiền người khác, kết quả trở nên như này con hài lòng chưa?”Sở An Nhiên biết là Lâm Dật đang nói dối nhưng cô vẫn chỉ nhìn chứ không nói gì.
Cô muốn xem Lâm Dật định làm gì.
“Đáng lẽ chỉ cần ký tên là xong.
Ngày mai vừa tròn một tháng, nếu các người vẫn cố chấp như vậy thì phiền các người trả tiền lại cho tôi”.
Lâm