Đang lúc Lâm Dật đang rối bời không biết nên làm thế nào thì điện thoại cậu đột nhiên vang lên.
Lâm Dật mở ra nhìn thì đó là bà Tô Duyệt Như gọi đến.
“Con à! Con chắc chưa ngủ nhỉ? Chuyện ngày hôm nay mẹ cũng nghe nói rồi, lễ chúc mừng của trường có ổn không? Có vui không con?”Lâm Dật chỉ tiện miệng đáp lại một câu.
“Tiền mẹ cho con còn không? Nếu hết rồi thì mẹ sẽ cho người chuyển cho con”.
Được mẹ đẻ quan tâm như vậy nên Lâm Dật thấy vô cùng cảm động: “Không cần đâu mẹ, nhiều tiền thế con không biết nên tiêu thế nào cơ”.
“Con cứ dùng đi, dù sao thì để đó cũng là cho con cả mà.
À phải rồi, trưa mai con có rảnh không, đến chỗ mẹ ăn cơm.
Mẹ sẽ giới thiệu cho con làm quen một người”.
Giới thiệu người?“Ai vậy ạ?”‘Chị gái con.
Hai ngày này chị con đến đây giải quyết việc nên mẹ định cho con gặp mặt nó một lần.
Lâm Dật thật không ngờ là mình vẫn còn một người chị.
“Chị ạ? Sao trước đây con không nghe nói nhỉ?”“Thật ra đó là chị họ của con nên không sống cùng chúng ta.
Đợi khi con đến đây thì sẽ biết đó là ai”.
Bà Tô Duyệt Như là một người mẹ hiền từ nên khiến Lâm Dật cảm thấy kích động.
“Vâng! Con biết rồi ạ”.
Lâm Dật dừng lại một lúc, sau đó hỏi: “Mẹ à, có một việc con vẫn luôn muốn hỏi mẹ”.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật gọi bà Tô Duyệt Như thân mật như vậy.
Bà Tô Duyệt Như quá mức kích động nên ngay lập tức không thể thích ứng được.
Bà ngây người ra một lúc lâu mới cười nói: ‘Có chuyện gì vậy, con cứ nói đi”.
“Mẹ có quen người nào tên là Quách Tường không?”Bà Tô Duyệt Như trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới nói: “Mẹ không quen người này! Người đó có phải là doanh nhân không? Chuyện kinh doanh thì bố con quản lý nhiều hơn nên chắc ông ấy quen chăng.
Sao vậy, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này”.
“Không có gì ạ, con chỉ tò mò hỏi thế thôi”.
Lâm Dật có chút bất lực vì cậu vốn định nghe ngóng chút tin tức của Quách Tường.
“Được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho mẹ biết đấy.
Mặc dù có thể mẹ không biết nhưng mẹ có thể nói cho chú Lưu.
Chú ấy là quản gia nhà mình, chú ấy biết khá nhiều.
Nếu như con muốn hỏi gì thì mẹ có thể gửi cho con cách liên lạc với chú ấy”.
“Vâng, vậy làm phiền mẹ rồi”.
“Chuyện nhỏ thôi mà, con giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nghỉ ngơi sớm đi con, mẹ cũng chuẩn bị ngủ đây”.
Bà Tô Duyệt Như nói xong thì liền cúp điện thoại.
Sau đó bà gửi một số điện thoại cho Lâm Dật.
Lâm Dật lưu số điện thoại đó lại.
Cậu hiểu rõ, số điện thoại này sau này nhất định sẽ có tác dụng.
Cậu vừa đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kính vỡ, tiếp đó là những tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Dật hiểu rất rõ, các thiết bị an toàn của bệnh viện mình đang ở gần như là hoàn hảo, vì vậy không thể xảy ra chuyện gì đáng sợ được.
Nhưng Lâm Dật vẫn vô cùng hiếu kỳ, cậu đứng dậy rồi đi về phía đám đông.
Cả hành lang đã chật cứng y tá, thoạt nhìn ai nấy đều vô cùng lo lắng sốt ruột.
Lâm Dật kéo một người trong đó, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”“Ban nãy có người nhảy lầu”.
Lâm Dật toàn thân run rẩy rồi cùng với bác sĩ và y tá đi xuống dưới tầng.
Vừa đến cửa thì một giường bệnh được mấy bác sĩ vội vàng đẩy vào phòng phẫu thuật.
Lúc giường bệnh đi qua bên cạnh Lâm Dật, cậu liền nhìn rõ khuôn mặt trên đó.
Đó là Sở An Nhiên…Cô nhắm chặt hai mắt, cùng với khuôn mặt hiền từ nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, quần áo trên người đã bị thấm đầy máu.
Trong thoáng chốc, nội tâm Lâm Dật kích động mãnh liệt.
Cậu định đi cùng vào phòng phẫu thuật nhưng bị