Hai người dường như không nhìn thấy Lâm Dật mà trực tiếp đi về phía cửa hàng bán điện thoại ở bên cạnh.
Mặc dù không biết bọn họ đang làm gì nhưng trong lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trên mặt Lâm Dật vẫn thấy có chút không vui.
Những lời nói vô tình mà An Hinh nói với Lâm Dật trong điện thoại trước đó càng khiến cậu nhìn rõ hiện thực.
Nhưng suy nghĩ lại thì mới thấy đây cũng là việc tốt.
Ít nhất thì cậu có thể dùng mấy nghìn tệ để bản thân nhìn rõ được mặt thật của một người con gái.
Hiện giờ, cậu đã không thiếu tiền nhưng An Hinh lại là người con gái khiến cậu nhìn thấu được.
“Anh yêu à! Đợi lát nữa anh nói sẽ mua cho em loại túi mới nhất đó nhé”.
“Yên tâm đi, đợi anh lấy được điện thoại rồi sẽ lên tầng chọn với em, được không”.
Lưu Minh vừa nói rồi vừa sờ mó lên đôi chân của An Hinh mà không chút kiêng kị gì.
Đột nhiên ánh mắt của hai người nhìn về Lâm Dật đang ngồi trong khu nghỉ ngơi.
Hắn ta bật cười rồi dúi người vào An Hinh ở bên cạnh.
“Ôi! Đây chẳng phải là Lâm Dật sao? Sao vậy, không có tiền nằm viện nên bị tống cổ ra ngoài rồi à?” Lưu Minh ôm An Hinh rồi nghênh ngang bước đến trước mặt Lâm Dật, khuôn mặt tràn đầy vẻ châm biếm nói với Lâm Dật.
“Lâm Dật! Anh đừng đến đây mà làm mất mặt nữa, tránh để người ta nói học sinh trường này như ăn xin vậy”.
An Hinh nói xong thì cố ý lấy điện thoại mới nhất ra giơ đi giơ lại.
Lâm Dật nhìn cô ta, trong lòng vẫn còn chút gì đó đau xót.
Dù sao thì đây cũng là người mà cậu từng yêu thật lòng.
Trong lúc tình cảm đang dâng trào chua xót thế này, có những lời cậu thật sự không nói ra được.
Nhưng ánh mắt mà An Hinh nhìn mình là gì đây? Một kẻ ăn mày? Một con chó? Lúc mà mình hết giá trị lợi dụng thì cô ta đá văng mình.
“Nói đi, có phải là đến đây phát tờ rơi để kiếm chút tiền viện phí không? Không sao, để anh giúp chú, chú đưa cho anh hai tờ, anh sẽ đến đó giúp chú”.
Nhìn đống đồ trên tay Lâm Dật, Lưu Minh còn tưởng rằng cậu ấy đến đây phát tờ rơi.
“Tôi đến đây để mua điện thoại”.
Lâm Dật trả lời một cách điềm tĩnh.
Cậu không muốn có bất cứ liên quan gì đến Lưu Minh, kể cả An Hinh cũng vậy.
Những chuyện trước đây cậu không muốn nhắc lại nữa.
Hành động này của cậu khiến An Hinh thấy không vui chút nào.
Cô ta đã mặc định Lâm Dật là một con chó, là con chó biết nghe lời.
Lúc trước cứ suốt ngày trước mặt cô rồi tìm cách lấy lòng, cô ta đã quen với cảm giác này rồi.
Nhưng giờ đây, Lâm Dật lại không nói một lời, giống kiểu mình và Lâm Dật là hai người lạ không có chút liên quan gì với nhau.
Sự kiêu ngạo trong lòng khiến cô ta không thể chấp nhận được những điều này.
Cô ta nhìn Lâm Dật với vẻ mặt khinh bỉ.
“Lâm Dật! Đừng tưởng là tôi không biết.
Anh vẫn luôn theo dõi chúng tôi có phải không? Lưu Minh lấy tiền của anh nên anh không cam tâm đúng không? Vì vậy mà anh định đòi số tiền đó ở đây chứ gì?”
Lưu Minh nghe thấy thì bật cười, nói: “Lâm Dật! Nếu đúng là như vậy thì tao phải nói lời xin lỗi rồi.
Điện thoại tao đã mua cho An Hinh rồi nên tiền của mày cũng không còn nữa.
Thế nên mày tìm tao để đòi thì cũng vô dụng thôi.
Nhưng nếu mày tự nhận mình là kẻ ăn mày thì cho mày hai trăm tệ cũng không phải không được.
Dù sao thì sức khỏe mày cũng yếu mà”.
Nói xong, Lưu Minh lấy ra hai đồng tiền đỏ trong tay rồi trực tiếp ném trên đất.
“Thật ngại quá! Tay hơi trơn nên mày phải tự nhặt lên rồi”.
Nhìn hai tờ tiền trên đất mà Lâm Dật không nhịn được cười.
Nếu là trước đây thì có lẽ cậu sẽ vì nó mà khom lưng chống gối mà cúi thấp đầu.
Nhưng bây giờ cậu sẽ không phải làm như vậy nữa.
“Sao vậy? Chẳng phải mày rất cần tiền sao, nhặt lên là có rồi kìa”.
Lưu Minh nói với giọng châm biếm.
Lâm Dật biết là bố của Lưu Minh làm về bất động sản.
Chính vì mấy năm gần đây bất động sản rất hot nên bố của hắn cũng nhắm vào ngành này nên đã mua thêm mấy tòa mới.
Nếu như Lâm Dật đoán không nhầm thì nhà Lưu Minh giờ chắc cũng phải có tiền tỷ.
Trước đây thì Lâm Dật không có cách nào để đối kháng với hắn ta.
Nhưng giờ đây cậu