Sau khi đám người An Hinh rời đi, điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên.
“Con à, con đỡ hơn chút nào chưa? Bố nghe mẹ con nói con nhập viện nên mới vội gọi điện cho con”.
Giọng nói ồm ồm của người đàn ông ở đầu dây bên kia khiến Lâm Dật cảm thấy ấm lòng.
“Bố ơi con không sao đâu! Hiện giờ con khỏe nhiều rồi”.
Lâm Dật cười rồi nói.
“Chuyện của con, bố mẹ đều hiểu hết rồi.
Hiện giờ mẹ đẻ của con đang đưa chúng ta đến thành phố, chúng ta sắp được gặp con rồi”.
Người nói ở đầu dây bên kia là bố mẹ đã nuôi nấng Lâm Dật trong suốt hai mươi năm.
Mặc dù nói, trong lúc nhắc đến chuyện này thì rất bình thường nhưng trong lòng Lâm Dật vẫn có sự đả kích lớn.
“Con à, giờ cuối cùng con cũng tìm được bố mẹ đẻ của mình rồi.
Bố mẹ cũng mừng thay cho con.
Con chịu khổ cùng bố mẹ bao nhiêu năm như vậy, đúng là thiệt thòi cho con quá”.
“Con chưa bao giờ có suy nghĩ như thế.
Hai mươi mấy năm trời, bố mẹ đều dành những thứ tốt nhất cho con, còn cho con học đến đại học, con đã mãn nguyện lắm rồi”.
Lâm Dật bắt đầu thấy cổ họng nghẹn ứ.
Cậu không hận bất cứ ai mà chỉ trách sự đùa giỡn của số phận.
“Vậy thì con cố gắng dưỡng thương nha, tiền gọi điện thoại đắt lắm, đợi lúc đến nơi bố lại gọi điện cho con”.
Đầu dây bên kia nói hai câu cuối rồi vội ngắt điện thoại.
Sở An Nhiên cầm điện thoại bước lại.
Ban nãy cô cũng chú ý đến hai người đến tìm Lâm Dật.
Cô tưởng rằng hai người đó là bạn của cậu nên cô mới không đến quấy rầy.
“Thiếu gia! Thứ mà cậu cần đều đã chuẩn bị xong rồi.
Giờ tôi dẫn cậu đi chọn hai bộ quần áo”.
Sở An Nhiên không để ý xem Lâm Dật có đồng ý không mà trực tiếp dẫn cậu đến cửa hàng quần áo ở một tầng khác, sau đó tiện tay chọn quần áo cho cậu.
Sở An Nhiên rất có mắt nhìn.
Cô vừa nhìn là đã chọn được bộ quần áo hợp với khí chất của Lâm Dật nhất.
Sau khi khoác lên người bộ quần áo, Lâm Dật quả nhiên trông ra dáng hơn rất nhiều.
Sau khi đi ra trung tâm thương mại, Sở An Nhiên lái xe đưa Lâm Dật đến cổng trường.
“Thiếu gia! Vết thương trên người cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên cậu không được vận động quá mức.
Tầm giờ ngày mai tôi sẽ đúng giờ đến trường đón cậu”.
Sở An Nhiên dặn dò hai câu rồi lái xe rời đi.
Nhìn người con gái đẹp rời đi, trong lòng Lâm Dật bỗng thấy cảm kích.
Cuộc sống này, đúng là thật tuyệt.
“Ồ! Đây chẳng phải là người có tiền sao? Ăn mặc cũng ra dáng con người rồi đấy, chuẩn bị đi câu nữ đại gia nào vậy”.
Một chiếc xe ô tô dừng ở cổng trưởng, người xuống xe là Lưu Minh và An Hinh.
Một giây trước vừa mới gây mâu thuẫn với đám này, giờ lại gặp ngay được.
Lúc này Lâm Dật thấy tâm trạng thực sự không được vui cho lắm.
“Các người thích nghĩ thế nào thì nghĩ”.
“Không tồi đâu! Được nữ đại gia bao nuôi cũng không phải chuyện gì xấu xa cả.
Ít nhất vẫn chứng tỏ rằng mày vẫn còn tác dụng.
Ha ha”.
Lưu Minh đắc ý kéo An Hinh rời đi.
Lâm Dật một mình quay về ký túc xá.
Vừa đến cổng thì bên trong truyền đến âm thanh bất hòa.
Ngồi đối diện với cậu là lão đại, y đang nhìn ra cửa sổ với dáng vẻ bất cần.
Lão nhị ở bên cạnh cũng đang mơ màng ngồi chơi game.
Chỉ có lão tam tinh thần tốt hơn một chút nhưng lại cho người ta cảm giác dường như có tâm sự gì đó.
“Sao vậy? Vừa về đến ký túc xá là đã thấy không khí ngột ngạt rồi”.
Lâm Dật không thấy có gì không vui, cậu lên tiếng luôn.
Sau khi lão đại nhìn thấy Lâm Dật thì liên đứng lên, vỗ vào vai cậu.
“Có một chuyện, tôi đang nghĩ là không biết có nên nói với cậu không?”
Lâm Dật sắc mặt sững sờ, nói: “Cứ kiểu thần bí vậy, có gì thì nói mau đi”.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau nhưng vẫn do dự, không biết có nên nói hay không.
Lão đại Trương Dương hích nhẹ vào tên Tống Phán Tử bên cạnh, nói: “Phán Tử, cậu biết ăn nói hơn, chuyện này cậu nói đi”.
Tống Phán Tử không muốn lắm nhưng nhìn thấy Lâm Dật nóng lòng muốn biết nên y giả bộ liếc nhìn cái cây ở sân thượng.
“Lâm Dật! Hai ngày trước tớ bắt gặp An Hinh và Lưu Minh đi cùng nhau đấy”.
Lâm Dật hiểu được y muốn nói gì.
Vì thế mà trước khi Tống Phán Tử chưa nói hết câu thì Lâm Dật đã không cho y nói tiếp.
“Không cần nói nữa, chuyện này tớ đã biết rồi”.
Nói xong, Lâm Dật hít một