Lâm Dật gần như là vừa mới ngủ được thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Sau đó cậu liền bật dậy, không kịp thay quần áo mà chạy như điên về hướng bệnh viện Thánh Đức.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh ICU đã chật kín người.
Viện trưởng Vương Trung Sinh vẻ mặt kích động nhìn bên trong cửa kính, đó là Sở An Nhiên đang được giáo sư John tiến hành đợt kiểm tra phục hồi cuối cùng.
“Tỉnh rồi, cô ấy thật sự tỉnh rồi”.
Vương Trung Sinh kích động nắm chặt tay lại, nói.
Từ lúc ông lên làm viện trưởng của bệnh viện thì rất lâu ông không có cảm giác kích động lớn như này.
Dù sao đây cũng là bệnh nhân mà thiếu gia vô cùng quan tâm.
Mặc dù không biết là Sở An Nhiên sau này có trở thành thiếu phu nhân của Hà gia không nhưng nhìn vào thái độ hiện giờ của Lâm Dật đối với cô ấy thì ông cảm thấy những vất vả mình bỏ ra trong thời gian vừa qua là không lãng phí, tất cả đều xứng đáng cả.
“Viện trưởng à! Cái tên Lâm Dật kia chẳng qua cũng chỉ có chút tiền mọn mà, đâu đến nỗi ông phải căng thẳng như vậy?” Bác sĩ Liễu đứng ở phía sau ông, nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Một y tá thì có gì to tát chứ, thế mà còn mời cả giáo sư John của Đức đích thân đến đây, lãng phí bao nhiêu tài nguyên y tế.
Nếu như để Hà phu nhân biết được thì phiền phức lớn đấy”.
“Phiền phức?” Vương Trung Sinh lúc này sắc mặt lại khôi phục lại như thường, lạnh lùng nói: “Trước tiên ông hãy nghĩ xem mình có gặp phiền phức không đi”.
“Ông đang nói tôi sao?” Bác sĩ Liễu cười ha ha, nói: “Ở cái bệnh viện này, chỉ cần không phải là Hà phu nhân lên tiếng thì ai dám gây phiền phức cho tôi? Ông cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy”.
Bác sĩ Liễu là giám đốc riêng của bà Tô Duyệt Như, vì thế mà gã luôn cảm thấy mình tài giỏi hơn người.
Đến ngay cả Vương Trung Sinh, gã cũng không coi ra gì chứ nói gì đến những người khác trong bệnh viện.
Vương Trung Sinh liếc nhìn một cái rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không muốn tranh luận thêm với gã.
Phòng bệnh ICU là phòng bệnh tư nhân cao cấp tiến hành giám sát nhiễm trùng cho bệnh nhân, tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều được cách ly với bên ngoài.
Mặc dù Vương Trung Sinh cố gắng dỏng tai lên nghe nhưng cũng không nghe rõ giáo sư John đang nói gì ở bên trong.
Nhưng nhìn biểu cảm của ông ấy thì chắc là Sở An Nhiên hồi phục rất tốt.
Sau đó ông chỉ nghe thấy trong thang bộ phía sau mình vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Cuối cùng thì thiếu gia cũng đến rồi”.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Liễu, Vương Trung Sinh nhiệt tình lên trước đón tiếp, còn chủ động nắm chặt tay của Lâm Dật.
“Sở An Nhiên đâu rồi? Hiện giờ cô ấy thế nào rồi?” Đứng trước những câu hỏi sốt ruột và liên tiếp của Lâm Dật, Vương Trung Sinh vội giải thích: “Thiếu gia đừng lo lắng quá, giáo sư John đang chẩn đoán phục hồi sau phẫu thuật cho Sở An Nhiên rồi.
Hơn nữa, hiện giờ cô ấy còn tỉnh lại trước thời gian dự kiến trước đó tận tám tiếng mà.
Sở An Nhiên nhất định sẽ không sao đâu thiếu gia”.
“Cậu Lâm đâu ạ, giáo sư John mời cậu vào trong”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì một y tá đẩy cửa rồi chạy ra ngoài nói lớn.
“Tôi đây”.
Lâm Dật vội buông tay Vương Trung Sinh ra, nhanh bước về phía trước.
Dưới sự giúp đỡ của y tá ở cửa, cậu thay bộ quần áo cách ly, sau đó bước vào phòng ICU.
“Đây quả là kỳ tích”.
Giáo sư John nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức vui mừng nói.
“Mô não khôi phục được đến 90%.
Bệnh án này nếu như đặt vào lịch sử phẫu thuật trên thế giới thì đúng là không có cái nào hơn được nữa”.
“90%?” Trong lòng Lâm Dật thấy hồi hộp, hỏi: “Thế là thế nào? Sở An Nhiên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”Sau khi nghe phiên dịch nói thì giáo sư John buông lỏng tay thể hiện sự tiếc nuối, nói: “Thật sự xin lỗi! Với kỹ thuật phẫu thuật lâm sàng hiện giờ, có thể kéo cô Sở An Nhiên từ tay thần chết về đã là kỳ tích lắm rồi, còn mô não bị tổn hại nghiêm trọng mà có thể hồi phục đến 90% thì lại là kỳ tích trong kỳ tích đó ạ.
Chỉ có điều, giống như cái gương bị vỡ vụn rồi, bây giờ có dính chặt lại thế nào thì cũng không che đi được những vết nứt vỡ của nó”.
Nghe thấy vậy, Lâm Dật hít sâu một hơi, gật đầu rồi đi đến bên cạnh giường bệnh.
Sở An Nhiên vẫn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy.
Hai mắt cô mở to nhưng trống rỗng vô hồn, lặng lẽ nhìn trần nhà, dường như không biết gì về những chuyện đã xảy ra với thế giới bên ngoài.
“Cô Sở An Nhiên mới tỉnh lại nên nhận thức chưa hoàn toàn được khôi phục.
Hơn nữa, đả kích nhảy lầu trước đó chỉ e là trong thời gian ngắn vẫn chưa thể khống chế được bộ phận đầu não và chưa thể nghe rõ được những lời cậu nói”.
Giáo sư John ở bên cạnh nói.
“Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?” Lâm Dật nhau mày, hỏi.
“Điều này…Điều này phải xem khao khát sinh tồn của cô Sở An Nhiên thế nào.
Nếu như cô ấy vẫn tràn đầy niềm tin và hy vọng với thế giới này thì rất nhanh có thể hoàn toàn tỉnh lại.
Nhưng nếu như cô ấy vẫn chìm đắm trong cái thế giới bi quan dẫn đến việc cô ấy phải nhảy lầu thì có lẽ là một năm, hai năm đều sẽ ở trạng thái như bây giờ mà không có tiến triển tốt”.
Là giáo sư, bác sĩ nên ông John nói cho Lâm Dật nghe tất cả những khả năng mà Sở An Nhiên phải đối diện sau ca phẫu thuật này để Lâm Dật chuẩn bị sẵn tâm lý và những dự định xấu nhất.
“Hy vọng?” Lâm Dật nhìn Sở An Nhiên, miệng khẽ đọc lên hai chữ tưởng chừng vô cùng bình