Lâm Dật nghe Vương Trung Sinh nói xong những lời này mà mặt không có chút biểu cảm, sau đó cậu gật đầu, hỏi: “Chuyện này có chứng cứ gì không.
Bây giờ Sở An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, cũng không thể dựa vào lời nói của một người mà tìm bác sĩ Liễu hỏi tội chứ”.
“Cái này…Cái này thì không có…” Sắc mặt Vương Trung Sinh lúc này có chút khó coi.
“Không có ư?” Lâm Dật nhau mày hỏi: “Ông nói với tôi bao nhiêu thứ như vậy mà không có một chút chứng cứ gì?”“Cũng không phải như vậy ạ! Tối qua tôi nghe được trợ lý phẫu thuật của bác sĩ Liễu trong lúc vô tình nói ra những lời này.
Cô ta còn nói, những tấm ảnh đó đều ở dưới gối ở ký túc xá của bác sĩ Liễu.
Có một lần cô ta giúp bác sĩ Liễu xu dọn ký túc xá mà phát hiện ra được.
Nếu như không nằm ngoài dự liệu thì giờ những ảnh đó chắc vẫn còn ở đó”.
“Hù…” Lâm Dật khẽ thở một hơi, ánh mắt nhìn sâu vào Vương Trung Sinh, hỏi: “Chuyện này ngoài ông và cô trợ lý kia ra thì còn ai biết nữa không?”“Không đâu ạ! Tôi đã hỏi cô ta rồi.
Ngoài nói với tôi thì cô ta không nói với bất cứ ai cả mà tôi thì lại càng không nói với ai.
Điểm này, xin thiếu gia cứ yên tâm”.
Vương Trung Sinh thề thốt nói.
“Ừm! Tôi biết rồi”.
Lâm Dật xoay người rời đi.
Vương Trung Sinh ngây người tại chỗ một hồi lâu.
Theo như kế hoạch của ông thì Lâm Dật khi nghe thấy những tin như này, chẳng phải đầu tiên sẽ nổi giận lôi đình, sau đó cho người đến khống chế bác sĩ Liễu, tiếp đó là vào lục tìm chứng cứ ở ký túc xá hay sao? Nhưng biểu hiện giờ đây của Lâm Dật sao lại bình thản quá vậy.
Lẽ nào ông ta đã đoán sai mối quan hệ giữa thiếu gia và Sở An Nhiên?Vương Trung Sinh lắc đầu, ông ta có thể làm viện trưởng bệnh viện nhiều năm như vậy, cũng vì có bản lĩnh quan sát người và mọi thứ.
Hơn nữa, mặc dù ông ta và cái tên bác sĩ Liễu kia bất hòa với nhau nhưng vấn đề này ông không dám nói đùa.
Tất cả đều là có gì nói nấy, không dám có lời nào phóng đại lên.
Lâm Dật quay về phòng bệnh, cậu bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ mình ở lại chăm sóc Sở An Nhiên.
Cậu nhìn đôi mắt vẫn trống rỗng vô thần của cô mà hồi lâu không nói nên lời.
Đến khi mười phút qua đi, Lâm Dật mới khẽ thở dài, ngồi xổm, giơ tay khẽ nắm lấy bàn tay của Sở An Nhiên.
“Sở An Nhiên! Những lời tôi nói sau đây, nếu là giả thì cô cứ coi như không nghe thấy gì nha.
Bất luận cô muốn tỉnh dậy lúc nào thì tôi vẫn chăm sóc cho cô.
Nhưng nếu những chuyện tôi sắp nói mà là thật thì cô cứ yên tâm, bất luận là kẻ nào bắt nạt cô thì tôi đều sẽ giúp cô xả mối hận này.
Tôi cũng bảo đảm rằng, những chuyện hắn làm với cô sẽ không ai biết cả”.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Dật vẫn lặng lẽ quan sát đôi mắt của Sở An Nhiên.
Đôi mắt vốn lấp lánh như những vì sao nhưng giờ đây lại ảm đạm vô hồn giống như bầu trời sao bị mây đen che phủ.
Đôi mắt đó mờ mịt, sầu bi làm sao.
“Được! Vậy tôi bắt đầu nói nhé”.
Lâm Dật khẽ nhìn mắt của Sở An Nhiên rồi nói.
Lúc nào cậu cũng phải chú ý đến đôi mắt đó để tránh khi cảm xúc kích động quá mức sẽ dẫn đến hậu quả xấu hơn.
“Cô có quen bác sĩ Liễu chứ?” Câu nói vừa nói ra thì con ngươi trong mắt Sở An Nhiên co giãn kịch liệt giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.
Chính điều này khiến cô không thể kìm chế cảm xúc của mình, dấy lên suy nghĩ muốn chạy trốn.
“Hù….
”“Được rồi, tôi biết rồi”.
“Cô đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại nhanh thôi”.
Lâm Dật vỗ nhẹ mu bàn tay Sở An Nhiên rồi vẫy tay ở phía ngoài cửa kính với ý bảo đám người giáo sư John có thể vào rồi.
“Phiền mọi người đợi thêm một lát, Sở An Nhiên rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi”.
Nói xong, Lâm Dật bước lớn ra khỏi phòng bệnh ICU và xuất hiện trước mặt Vương Trung Sinh.
“Ký túc xá của tên bác sĩ Liễu kia ở đâu, dẫn tôi đi”.
Lâm Dật nói với sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
“Cậu làm cái gì vậy?” Từ đầu đến cuối, Liễu Quản Kỷ cũng không trốn đi.
Gã cũng phải quan sát tình trạng của Sở An Nhiên để tránh lúc cô ấy tỉnh lại nói những chuyện không nên nói trong lúc nhận thức chưa tỉnh táo hoàn toàn.
“Ông chính là bác sĩ Liễu?” Lâm Dật quay đầu lại hỏi.
“Sao? Tìm tôi có chuyện gì?” Liễu Quản Kỷ nhìn Lâm Dật với ánh mắt khinh bỉ, ngữ khí thì vẫn cao ngạo như thường.
“Tôi chỉ muốn hỏi ông, lần trước chuyển cho ông một triệu tệ, ông nhận được chưa?” Lâm Dật hỏi rất thản nhiên.
“Một triệu tệ nào?” Liễu Quản Kỷ lớn giọng nói: “Đồ khốn khiếp này nói cái quái gì vậy, ai nhận tiền của mày, lại còn là một triệu nữa, nói cứ như thể đó là tiền mày bỏ ra ý nhỉ”.
Theo như Liễu Quản Kỷ thấy, trước đó Lâm Dật chuyển khoản cho gã một triệu là muốn gã toàn tâm toàn ý làm tốt phẫu thuật.
Nhưng giờ Sở An Nhiên đã tỉnh lại rồi, là do giáo sư John phẫu thuật thành công chứ mình cũng không bỏ chút sức nào nên giờ đây giống như Lâm Dật đến đòi tiền vậy.
“Không thừa nhận cũng được”.
Lâm Dật gật đầu, quay sang nói với Vương Trung Sinh: “Ký túc xá đâu, dẫn tôi đi”.
“Mày dám”.
Trong thoáng chốc, Liễu Quản Kỷ nhảy dựng lên, chỉ tay về phía Lâm Dật nói: “Loại rác rưởi ở đâu đến đây, cũng không nhìn xem đây là đâu, lại không biết ngại tưởng đây