Trương Dương sau khi cầm được chiếc điện thoại thì đột nhiên hỏi Lâm Dật một câu.
“Chuyện nhà cậu giải phóng mặt bằng, An Hinh có biết không?”
“Không! Tớ chuẩn bị nói cho cô ấy, chỉ có điều, trước đó cô ấy đã nói cho tớ biết một tin mà tớ không thể ngờ được”.
Trương Dương cảm thấy mình không nên nhắc đến việc đó vào lúc này, rõ ràng là cậu ấy không biết nên làm thế nào.
“Chết tiệt! Cái loại con gái đó đúng là hám lợi, nếu không thì sao cô ta phải đi bám lấy thằng Lưu Minh kia?” Tống Phán Tử nói đùa một câu.
“Cũng không thể nói thế được.
Dù sao thì Lưu Minh cũng không phải hạng người bình thường.
Gia sản nhà nó không phải là thứ mà mấy người chúng ta có thể so sánh được đâu”.
Lý Hạo bất đắc dĩ, nói.
“Tình cảm thì khác chứ.
Lâm Dật của chúng ta đối với An Hinh là tình cảm như nào, cậu ấy chỉ hận nỗi không thể khắc tên cô ta lên tay thôi.
” Trương Dương nói chen ngang vào.
Nhìn thấy mấy người đang bàn luận, trong lòng Lâm Dật thấy vô cùng phức tạp.
Nếu như nói cho họ biết chân tướng sự việc, vậy thì mọi thứ sẽ trở nên thế nào?
“Không nói chuyện này nữa! Nhân lúc đang vui, chúng ta giúp Lâm Dật đi giải đen một chút.
Đi lối cổng sau rồi đi hát nhé”.
Trương Dương đột nhiên đề xuất.
Mấy người vừa nghe thấy thế thì lập tức đồng ý.
Ở cổng sau của trường có một phố đồ ăn vặt.
Đồ ở đây không những giá cả rẻ mà hương vị cũng rất ngon, là nơi mà những thanh niên ở gần thích đến nhất.
Sau khi giải quyết xong một số chuyện nhỏ nhặt, mấy người cao hứng đi phía cổng sau đến cửa tiệm đó.
Họ ngồi trên ghế đơn giản, sau đó gọi ngay món đồ nướng.
Trương Dương lấy ra một két bia lớn rồi nghiêng ngả đi tới.
“Hôm nay cả nhóm ăn uống tớ bao hết.
Chúng ta phải chúc mừng và chúc cho Lâm Dật sớm tìm được bạn gái còn đẹp hơn cả An Hinh”.
Mấy người nghe thấy thế thì đều cầm chén rượu trong tay lên chúc mừng.
Lâm Dật đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của Sở An Nhiên là mình không được uống rượu.
Nhưng hôm nay cậu quá vui mừng.
“Lâm Dật! Cứ coi như hiện giờ cậu là người có tiền rồi nhưng có một chuyện tớ phải nhắc nhở cậu.
Chúng ta làm người thì phải biết điều, không được ỷ vào mình có chút tiền là giống như thằng khốn Lưu Minh.
Đến lúc đó cậu đừng có trách anh em ‘xử lý’ cậu đấy”.
Trương Dương mượn rượu để nói một câu.
Lưu Minh học cùng lớp với bọn họ nên ngày thường ít nhiều cũng bị bắt nạt.
“Chẳng phải là ỷ vào mình có cái xe hay sao, thế nên mới hống hách ở trường như vậy”.
Tống Phán Tử không khách khí mà nói một câu, tiếp đó là nuốt ực hai miếng thịt nướng vào bụng.
“Cái xe đó của hắn bao nhiêu tiền?” Lâm Dật hỏi với sắc mặt hoài nghi.
“Không rõ nữa, nghe nói là hơn ba mươi vạn".
Nhìn thấy Lâm Dật với sắc mặt nghiêm túc, Tống Phán Tử khẽ ho một tiếng.
“Tớ nói này, không phải là cậu muốn có một chiếc đó chứ? Chuyện này không làm được đâu.
Nhà người ta có tiền, còn chút tiền này của cậu là không dễ dàng mà có được”.
Lý Hạo cũng phụ họa vào nói: “Đúng vậy! Sắp tốt nghiệp rồi, cầm chỗ tiền này làm kinh doanh hay gì đó vẫn tốt hơn là cầm nó đi tiêu”.
Lâm Dật chỉ cười mà không nói gì.
Bản thân cậu rất rõ mình đang ở trong hoàn cảnh như nào.
Một trăm triệu trong túi, một chiếc xe mấy chục vạn thật sự không có gì đáng nói.
Nhưng các anh em lại sợ mình xốc nổi nên có lòng tốt khuyên mình.
Vì thế mà Lâm Dật tạm thời từ bỏ suy nghĩ đó.
Sau khi ăn xong đồ nướng, mấy người gọi xe đến KTV gần đó.
Sau khi lên xe, Tống Phán Tử không yên tâm mà hích Lâm Dật một cái.
“Lâm Dật! Cậu đừng có mà làm chuyện ngốc ngếch đấy nhé! Nếu không thì anh em chúng tớ sẽ coi thường cậu đó”.
“Không đâu không đâu! Hiện giờ tớ cũng không biết lái xe, hà tất phải lãng phí số tiền đó”.
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, mấy người mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Rất nhanh xe đã đến được cổng của KTV, mấy người thanh toán rồi đi lên tầng.
Sau khi đặt một phòng bình thường rồi mọi người vào hát.
Sau một phen náo nhiệt, mấy người đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
Dù sao thì thời gian ở cùng nhau cũng cách lúc tốt nghiệp không còn nhiều nữa.
Bốn người dựa vào nhau, họ bật hát đi hát lại