Mấy người như giáo sư John cũng không để ý đến ra hiệu của Lâm Dật mà trực tiếp lao vào phòng bệnh và tiến hành kiểm tra chẩn đoán hồi phục lần cuối cho Sở An Nhiên.
“Tôi tin rằng đợi khi tôi viết ở dạng báo cáo toàn bộ quá trình hồi phục sau phẫu thuật lần này cho cô Sở An Nhiên thì nhất định sẽ được đăng lên “Tạp chí y học nước Mỹ” và sẽ được các chuyên gia phẫu thuật ngoại khoa ngưỡng mộ lắm đây”.
Giáo sư John rõ ràng là vui mừng khôn xiết.
“Vậy thì hôm nay tôi có thể ở lại trông nom cô ấy không?” Lâm Dật nhìn ánh mắt Sở An Nhiên và hỏi.
“Điều này…Thật sự xin lỗi.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ cô Sở An Nhiên vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, thế nên yêu cầu của cậu chỉ e sẽ khó khăn cho chúng tôi…” Đứng trước lời xin lỗi của giáo sư John, Lâm Dật cũng phần nào hiểu được và cũng chấp nhận.
Cậu khom người, khẽ dùng tay lau những giọt nước mắt ở khóe mặt Sở An Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Cô cố gắng nghỉ ngơi nha, sáng mai tôi lại đến thăm cô”.
Khi ổn định lại tâm trạng thì Lâm Dật liền rời khỏi bệnh viện.
Cố Phiến Phiến đợi cậu ở cổng nhưng Lâm Dật lại bảo cô về thay quần áo, đợi lát nữa sẽ đến Nam Môn dự tiệc, có người mời cơm.
Thời gian cũng gần rạng sáng rồi, mặc dù Cố Phiến Phiến có chút khó hiểu nhưng Lâm Dật chủ động mời cô tham gia cuộc gặp riêng như này, có nghĩa là mối quan hệ của hai người trong thời gian này cũng có cơ hội tiến thêm bước nữa.
Cố Phiến Phiến bước ra từ biệt thự, rõ ràng là cô đã có màn chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
Cô thay chiếc áo phông bó người màu trắng, lộ ra bờ vai và xương quai xanh cùng với eo thon quyến rũ, quả nhiên để lộ ra lợi thế ngoại hình của cô ta.
Vòng eo thon, kết hợp với bộ ngực căng đầy càng thu hút ánh nhìn khiến người ta dấy lên cảm giác mơ màng vô tận.
Hơn nữa, cô còn mặc chiếc quần bò bó, chân đi đôi giày cao gót màu hồng, lúc này trông dáng người cô vô cùng cuốn hút.
“Wao! Cô em này không phải là đang muốn khiến người khác phạm tội đấy chứ”.
Lâm Dật thầm nói.
Đôi mắt Cố Phiến Phiến đảo một vòng, nhìn Lâm Dật cười nói: “Tôi mặc thế này có đẹp hơn váy y tá không?”“Mỗi người một vẻ thôi”.
Lâm Dật nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, vì dù sao hiện giờ trên đường cũng có rất nhiều người đẹp nhân tạo nhưng đều không so được với Cố Phiến Phiến mặc váy y tá, đó là nét đẹp khá thú vị.
Cố Phiến Phiến liếc nhìn cậu một cái, làm sao để cô hiểu được tâm tư của cậu nhóc như Lâm Dật đây?Lâm Dật vẫy một chiếc taxi ở bên đường, tầm nửa tiếng sau thì đến đường phố đồ nướng ở Nam Mô.
Lần trước cậu ta đã cùng Lăng Tiêu Tiêu đến đây, đường phố ở đây đều bán đồ nướng, muốn ăn gì cũng đều mua được, là nơi mà người Nam Đô rất thích ăn vào buổi tối.
Hai người xuống xe, trực tiếp đi đến cửa hàng đồ hải sản nướng có tên là “Bốn biển đều là người một nhà”.
“Woa! Đồ nướng ở đây thơm thật đấy”.
Cố Phiến Phiến đứng ở bên đường, hít một hơi thật sâu, lúc này bộ ngực đầy đặn của cô nhô lên càng cao hơn.
Trên thực tế, cửa hàng “Bốn biển đều là người một nhà” là cửa hàng chuyên về đồ hải sản nướng.
Mặc dù đã hơn mười hai giờ nhưng người ngồi cũng gần chật kín, có thể thấy kinh doanh vô cùng phất.
Lâm Dật rất nhanh đã tìm thấy Lý Hạo và Tống Phán Tử ngồi ở trong nhóm người đông đúc kia.
Hai người vừa mới từ trung tâm âm nhạc đi ra đây, đúng lúc bụng đói nên hẹn Lâm Dật cùng đến đây ăn đêm.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Phiến Phiến ở bên cạnh Lâm Dật thì mắt hai người sáng quắc lên.
Những nữ sinh trong trường đều không thể so với nét trẻ trung lẳng lơ quyến rũ của Cố Phiến Phiến được.
Cô ta vừa có nét thuần khiết của thiếu nữa nhưng cũng không thiếu đi nét trưởng thành.
Mặc dù không thể so với nữ thần cực phẩm như Tưởng Dao nhưng cô gái này vẫn có sức sát thương chí mạng đối với những chàng trai vẫn chưa bước ra khỏi cánh cổng nhà trường như đám Tống Phán Tử.
Huống hồ, hôm nay cô đã trang điểm, dung mạo xinh đẹp cùng cách ăn mặc đầy sức sống càng khiến hai người này nhìn đơ người, đến việc chào hỏi một tiếng cũng vứt sang một bên.
Hai người ngồi ở bàn tròn, một nhân viên phục vụ cười nói: “Hoan nghênh quý khách đến với cửa hàng, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì ạ?”“Các cậu muốn ăn gì?” Lâm Dật cười hỏi.
Mấy người anh em này từ trung tâm âm nhạc đi ra đây nên biết là hiện giờ giao thông ở bên đó vẫn vô cùng hỗn loạn.
“Cho một đĩa tôm hùm cay, thêm bốn con cua hấp, một đĩa ốc xào và sò nữa.
Phải rồi, cho mười chai bia lạnh.
Được rồi đấy, mau đi làm giúp tôi chứ đói lắm rồi”.
Lý Hạo gọi mấy món.
Hải sản ở đây không hề rẻ, hơn nữa Lâm Dật từ xa mà đến đây nên cũng không thể để cậu ấy mời, vì vậy đành gọi dựa theo sức ăn của mấy người thôi.
“Nếu các cậu thấy không đủ, muốn ăn gì thì cứ gọi đi, tớ mời”.
Nói xong, Lâm Dật nhìn sang Cố Phiến Phiến gợi cảm cao ráo, gượng gạo nói bổ sung thêm một câu.
“Vậy thì tớ gọi thêm nhé”.
Lâm Dật cười, nói.
“Một con cua Đế Vương, một con tôm hùm ba thước, cả vịt om, cả bào ngư nữa, để tôi đếm xem…Một người ba bát, vậy là mười hai bát, còn hải sâm và tôm muối thì mỗi người một suất, đủ cho chúng tôi ăn là được”.
Lâm Dật nói còn nhân viên