“Woa! Nhìn kìa, là Lưu Minh đó”.
“Đúng rồi! Nhưng con xe Range Rover kia là đi cùng Lưu Minh đến đó, người đó đẹp trai quá à”.
“Chắc chắn rồi, một phú nhị đại như Lưu Minh thì bạn bè cũng đều là phú nhị đại chứ, đâu như chúng ta, cả đời đều như này”.
Thật ra, tối hôm nay có rất nhiều sinh viên của đại học Nam Lâm ăn ở phố đồ nướng Nam Môn.
Ở đây cách trường khá gần, giá cả cũng không đắt.
Hơn nữa cũng gần mùa tốt nghiệp rồi nên rất nhiều lớp và khoa đều tập trung họp mặt ở đây.
Nhưng, đám người Lâm Dật luôn im lặng ít danh tiếng trong trường nên kể cả là cùng một trường nhưng cũng có rất ít người có thể nhận ra họ.
Kể cả có nhận ra thì cũng ngại chào nhau một cái.
Ai ăn của người đó, coi như chưa từng gặp nhau.
Hiện giờ, xe của Lưu Minh xuất hiện, còn có một xe Range Rover đi cùng, rất nhiều người đều đứng lên, cố gắng chào hỏi bọn họ.
Lưu Minh dừng xe của mình và con xe Range Rover kia ở cạnh nhau, đắc ý xuống xe.
Đồng thời ở vị trí ghế ngồi phụ còn có một cô gái tóc dài mặc váy trắng siêu ngắn bước xuống.
Thấy Lưu Minh xuống xe, rất nhiều sinh viên của đại học Nam Lâm đều chủ động xúm hết lại.
“Chào anh Minh! Muộn vậy mà vẫn đến đây ăn đồ nướng à, thật hiếm có”.
“Nếu lát nữa không có việc gì thì anh Minh đến uống mấy chén nha, bọn em ngồi ở bên ngoài quán nướng của lão Trần, dễ tìm lắm”.
“Đúng vậy! Có gì thì cũng đến chỗ bọn em uống một chén, đồ chúng em gọi không được đắt lắm, mong anh không chê”.
Những người này đều sắp tốt nghiệp, nếu như lúc này có thể kết nối quan hệ với phú nhị đại như Lưu Minh thì sẽ có rất nhiều lợi ích cho công việc sau này của họ.
Một tay Lưu Minh ôm người con gái mặc váy ngắn, tay khác thì vẫy vẫy, nói: “Được thôi! Lát nữa tôi sẽ đến ngồi cùng mọi người và tặng mỗi người một món, coi như tôi mời”.
“Cảm ơn anh Minh”.
Lúc này mọi người đều vui vẻ đáp lại.
Lưu Minh cũng ha hả cười nhưng sắc mặt lại nghiêm lại, nói: “Nhưng mọi người cứ ăn của mọi người đi, ở bên này tôi còn có người bạn vô cùng quan trọng.
Đợi tôi tiếp đãi anh ấy xong thì sẽ đến tìm mọi người.
Mọi người cứ tiếp tục đi”.
“Người bạn quan trọng của Lưu Minh?” Rất nhiều người không rời đi mà nhìn về phía con xe Range Rover với ánh mắt hứng thú và nồng nhiệt.
Lưu Minh đã nhiều tiền lắm rồi, có thể làm người bạn quan trọng của Lưu Minh thì nhất định còn có nhiều tiền hơn.
Lúc này, Quách Tường mặc bộ đồ Burberry kiểu mới, bước từ trên xe xuống.
Quách Tường mới là phú nhị đại đích thực.
Cậu ta tốt nghiệp Học viện tài chính kinh tế, sau đó lại được du học nước ngoài.
Bất luận là gia thế hay tướng mạo, khí chất thì đều không phải là thứ mà Lưu Minh có thể so sánh được.
Vì vậy mà Quách Tường vừa xuống xe thì tất cả con gái ở đây đều lộ ra biểu cảm si mê.
“Đẹp trai quá trời! Đây mới đích thị là chuẩn cao- giàu- đẹp trai chứ”.
“Đúng vậy! Cậu nhìn đôi chân kia, dài quá đi, đúng là hình mẫu các Oppa Hàn Quốc”.
“Tớ không ổn rồi, tớ phải đi tỏ tình với anh ấy mới được, tớ muốn sinh một đàn con cho anh ấy”.
Lưu Minh vô cùng hài lòng với hiệu quả xuất hiện này, sau đó đắc ý giới thiệu: “Có lẽ mọi người chưa từng nghe đến tên của người bạn này nhưng bố anh ấy thì chính là Quách Chí- sếp Tổng của tập đoàn Quách thị nổi tiếng hiển hách Nam Đô.
Và cũng chính là ông Quách Bán Thành mà mọi người hay nhắc đến đó.
Hôm nay tôi và Quách công tử phải đàm phán kinh doanh quan trọng nên không vui cùng mọi người được.
Sau khi xong việc, tôi sẽ đến uống với mọi người”.
Lưu Minh khoe khoang xong thì chạy về phía Quách Tường trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
“Hừm! Có gì to tát chứ.
Quách Chí là bố hắn ta chứ có phải bố mình đâu, thế mà tên Lưu Minh coi như bố đẻ của mình vậy, thế mà không thấy ngại”.
Tống Phán Tử uống ngụm rượu, bực tức nói.
“Đúng vậy! Có gì đáng xem chứ.
Uống rượu, uống rượu thôi! Cả bàn hải sản thế này, hôm nay phải ăn hết cả vỏ mới được, nếu không thì sẽ có lỗi với mấy vạn quá”.
Lý Hạo buồn bực, nói.
Lâm Dật và Cố Phiến Phiến nghe thế thì nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.
“Các cậu cười cái gì?” Lý Hạo hỏi với sắc mặt đỏ ửng.
“Tôi cười cậu đó, cậu tưởng là Lâm thiếu gia sẽ để cậu bỏ tiền à”.
Cố Phiến Phiến mặt cười như hoa, nói với Lý Hạo.
“Lâm thiếu gia? Cái gì cơ? Ý gì vậy?” Lý Hạo hỏi với nét mặt khó hiểu.
Lâm Dật khoát tay, nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, tớ đã trả tiền rồi, cậu cứ ăn thoải mái đi.
Sao tớ có thể để cậu trả bữa này được”.
Lý Hạo sững người ra, ngay lập tức gãi đầu ngượng ngùng.
Bữa cơm này cậu thật sự là có lòng nhưng bất lực.
Kể cả có lấy hết tiền ra thì cũng không đủ tiền ăn một con cua Đế Vương.
Lúc này cậu nâng chén rượu lên, thở dài một hơi rồi nói: “Vậy được, anh em chúng ta cũng không nói khoác làm gì nữa, bữa cơm này tớ thật sự không mời nổi.
Nhưng lần sau ăn đồ nướng ở cổng sau của trường thì tớ sẽ mời.
Mặc dù không phát đạt như lão Tứ hiện giờ nhưng tớ tin lão Tứ sẽ không chê bai tớ, đúng không nào?”Lâm Dật không nói gì mà khoát tay nói: “Thôi uống đi ông ạ, nói nhiều quá đấy”.
Uống xong ngụm rượu đó, cuối cùng Lý Hạo cũng không kìm