“Con…Con ruột? Sao có thể thế được.
Hà Chấn Đông! Nhà ông nhiều tiền thế, cho tôi một ít mua nhà mua xe thì đã làm sao? Thế mà không ngờ ông lại dùng thủ đoạn đê hèn này để lừa chúng tôi, có người họ hàng nào như ông không? Tôi không phục”.
Bị lôi ra ngoài khá xa rồi nhưng Hà Nhị vẫn lớn tiếng hét lớn.
“Lần đầu tiên gặp mặt lại để hai vị nhìn thấy cảnh tượng này, mong hai vị đừng chê cười”.
Vợ chồng Hà Chấn Đông lên trước nói với vẻ mặt áy náy.
“Không sao đâu! Ngày trước khi con lợn sề nhà tôi đẻ cũng có những kiểu họ hàng như này đến xin lợn con.
Không cho là họ đập cửa nhà chúng tôi, vì thế mà chúng tôi cũng quen rồi”.
Lâm Trực Cương nói rất thành thật.
“Lợn con?” Hà Chấn Đông nghe thấy thì ngây người ra, sau đó thì cười lớn.
Sau đó ông mời mọi người ngồi vào chỗ và thay nước trà mới.
Tiếp đó là thời gian hai nhà uống trà nói chuyện để hiểu hơn về nhau và tăng thêm tình cảm hai bên.
Lâm Dật chỉ ngồi một lát rồi lấy cớ để rời đi.
“Chú Lưu! Tưởng Dao đâu rồi?” Lâm Dật nhìn thấy chú Lưu đang đứng ở trước cổng của biệt thự kiểu lâu đài cổ, cậu liền lại hỏi.
“Ồ, là thiếu gia à! Giám đốc Tưởng đã đi rồi, cô ấy không nói gì với cậu sao?” Chú Lưu cười đáp lời.
“Đi rồi?” Lâm Dật khẽ nhau mày.
Sau khi bố con Hà Cao Cầu bị lôi ra ngoài thì Tưởng Dao trả lại áo khoác ngắn cho mình, sau đó cô liền rời đi ngay.
Lâm Dật còn tưởng cô lên xe thay quần áo, sao đột nhiên lại rời đi rồi?“Có lẽ công ty có việc gì gấp chăng, nếu như thiếu gia tìm cô ấy có việc gì thì giờ tôi sẽ gọi điện cho cô ấy bảo cô ấy quay lại đây?” Chú Lưu hỏi dò thử ý Lâm Dật xem thế nào.
“Thôi để tôi gọi hỏi cũng được, cảm ơn chú Lưu”.
Lâm Dật tạm biệt chú Lưu rồi một mình ngồi ở bên hồ bơi gọi điện cho Tưởng Dao.
Khi đầu dây bên kia vọng lại tiếng thông báo tắt máy thì trong lòng Lâm Dật dấy lên dự cảm không lành.
Hà Nhị sỉ nhục Tưởng Dao, với tính cách của cô thì chắc cô sẽ không thèm để ý đến.
Ít nhất lúc đó biểu hiện của cô là hoàn toàn bình tĩnh.
Ngoài việc cô tát Hà Nhị hai cái thì không có biểu cảm hay ngữ khí gì quá kích động cả.
Nhưng liệu đây có phải kiểu mà mọi người vẫn hay nói ‘mặt hồ càng phẳng lặng thì càng ẩn chứa sóng ngầm’?Lâm Dật gọi lại mấy lần nữa nhưng đều thông báo là tắt máy nên cậu thở dài rồi gọi điện thoại cho viện trưởng Vương.
“Lâm thiếu gia mấy ngày liền không đến bệnh viện, sao hôm nay lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy?” Giọng nói của Vương Trung Sinh ở đầu dây bên kia vô cùng niềm nở nhiệt tình.
“Gần đây tôi có chút chuyện cần giải quyết ý mà.
Hiện giờ Sở An Nhiên thế nào rồi, cô ấy hồi phục có tốt không?” Lâm Dật vội hỏi.
“Sở An Nhiên hồi phục rất tốt ạ! Giáo sư John cũng bay về Đức rồi, đoán chừng mấy ngày nữa là Sở An Nhiên có thể đi lại được.
Đến lúc đó, thiếu gia phải là nhân chứng đầu tiên xuất hiện ở phòng bệnh đấy”.
Nói xong, Vương Trung Sinh lại bổ sung thêm: “Đợt trước thiếu gia có chuyển cho hai bác sĩ ở đây hai triệu, bọn họ đã trả lại bệnh viện rồi, nếu mấy ngày tới mà thiếu gia tiện thì đến đây lấy nha, còn thiếu gia không có thời gian thì tôi sẽ chuyển đến cho thiếu gia cũng được ạ”.
“Được, tôi biết rồi”.
Lâm Dật cúp điện thoại, đứng dậy rồi quay về phòng khách.
“Tiểu Dật à! Nghe bố mẹ nuôi của con nói là đến giờ con vẫn chưa có bạn gái hả?” Ông Hà Chấn Đông ngồi trên ghế sofa cười nói.
Nghe thấy thế, Lâm Dật thầm cười tủm ‘Sao những người có tiền khi ngồi nói chuyện mà cũng không thoát khỏi chủ đề này nhỉ?’ Nhưng cậu vẫn thành thật nói: “Dạ! Hồi học đại học con cũng có bạn gái nhưng giờ chia tay rồi ạ”.
“Chia tay là tốt”.
Bà Tô Duyệt Như không kìm được mà nói: “Những nữ sinh trong trường thì làm sao xứng với Dật Dật nhà chúng ta chứ.
Mấy ngày trước khi bố mẹ còn ở Luân Đôn có gặp một vài người bạn cũ.
Họ có hai cô con gái tầm tuổi với con, ngoại hình xinh đẹp, còn du học ở Anh nữa.
Mặc dù điều kiện gia đình không được như nhà mình nhưng cũng được.
Đợi mấy ngày nữa khi họ về nước, mẹ sẽ dẫn con đi gặp mặt, bảo đảm là con sẽ thích lắm”.
Nghe đến đây thì Lâm Dật thấy đầu óc choáng váng.
Tạm thời cậu vẫn chưa có dự định đi xem mặt, đặc biệt là xem mặt theo kiểu của giới thượng lưu.
Từ lần trước khi gặp mặt những tiểu thư nhà giàu ở Hoàng Gia Vĩnh Lợi thì cậu càng không có hứng thú.
Nhưng điều Lâm Dật không biết chính là, những cô gái nhà giàu ở Hoàng Gia Vĩnh Lợi và những cô gái mà bà Tô Duyệt Như nói là điều kiện cũng được, hoàn toàn khác một trời một vực với mình, căn bản không thể có tiếng nói chung.
Cũng may là ông Hà Chấn Đông hiểu tâm tư của đàn ông nên khoát tay nói là chuyện này nên để Lâm Dật làm chủ, bề trên không nên gượng ép con trẻ.
Vì thế mà chuyện này mới được cho qua như thế.
Hai nhà lần đầu tiên gặp mặt mà ông Hà Chấn Đông tổ chức bữa tối vô cùng thịnh soạn để tiếp đãi bố mẹ nuôi của Lâm Dật.
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống nói chuyện, thời gian thoắt cái đã đến tám giờ