Buggy một bên nhìn xem tác phẩm vừa rồi của mình gây ra, cười vô cùng đắc ý.
Nhìn thấy uy lực của khẩu đại bác này, Nami một bên đã sợ đến ngu ngơ tại chỗ.
Buggy ra hiệu lần nữa, đám thủ hạ lần nữa mang ra một viên đạn pháo lắp vào khẩu đại bác, đem họng súng nhắm ngay vào chiếc lồng sắt đang giam giữ Luffy bên trong.
‘‘Xử nó đi Nami! Bắn chủ cũ của cô bằng đạn Buggy và chứng tỏ sự trung thành với ta! Cô muốn thống trị thế giới với bọn ta phải không nào! Cho nên hãy dứt luôn với thằng chủ cũ đi!’’
Buggy chỉ chỉ lồng sắt, nhét vào tay Nami hộp diêm, miệng hô hào.
[Hải tặc cũng không chỉ là đầu óc ngu si, còn có cùng hung cực ác.
]
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh từ trên mặt Nami trượt xuống, cô ta ấp a ấp úng mở miệng nói: ‘‘Khô! không, thuyền trưởng Buggy! Ổn, ổn mà! ! Rượu! Đúng rồi! Uống thêm rượu đi! Bận tâm đến hắn làm gì!’’
‘‘Làm đi!’’ Nhưng mà thuyền trưởng Buggy bộ dáng thằng hề đứng bên cạnh chỉ là hơi lườm nàng một mắt, sát khí của hắn liền để Nami không nói nên lời, tiếp đó hắn hất lên áo khoác, tiêu sái quay người trở lại chiếc ghế của mình.
‘‘Làm đi, làm đi! Đưa hắn đến địa ngục đi!’’
‘‘Bắn hắn đi!’’
‘‘Bắn đi!’’
Đám hải tặc bốn phía đều phát ra những âm thanh cuồng tiếu huyên náo, vừa rồi còn đang rất vui vẻ hữu nghị uống rượu nói chuyện, hiện tại bọn chúng đều lộ ra răng nanh hung hác của mình.
[Sao lại thành ra thế này chứ? Không bắn cậu ta thì chúng sẽ giết mình! Nếu mình bắn cậu ta! thì mình khác gì hải tặc chứ!]
Trong đầu Nami liên tục từng dòng suy nghĩ chạy qua, đối mặt với lựa chọn giết người hay là mình bị giết, cô gái tên Nami thân hình khẽ run lên, nàng quay đầu nhìn về phía thiếu niên mũ rơm đang trong lồng.
[Đối phương cùng mình không oán không cừu, thật ra cậu ta còn coi như cứu mình một lần.
Mặc dù cậu ta nói mình là hải tặc, nhưng nhìn chả khác gì thằng ngốc! ]
‘‘Tay cô đang run kìa! ’’
Luffy hiện tại đang là người bị uy hiếp về tính mạng, nhưng cậu ta lại nở một nụ cười tự tin.
‘‘Điều đó chứng tỏ rằng! Cô chưa sẵn sàng để đối đầu với hải tặc!’’
‘‘Sẵn sàng gì chứ? Giết người một cách vô tội vạ hả? Hải tặc là như thế mà!’’
Đối mặt với Nami hỏi lại, Luffy một bộ dạng nghiêm túc, mở miệng đáp: ‘‘Không! Cô phải sẵn sàng liều cái mạng của mình!’’
‘‘Mất thời gian quá đấy!!!’’
“Bắn đi!”
“Bắn đi!”
Nhóm hải tặc đã chờ đến sốt ruột, phía sau Nami liên tục thúc giục.
“Thôi nào người mới! Cô không biết cách làm à?” Một tên hải tặc nhịn không được nữa, trực tiếp xông lên đoạt lấy hộp diêm trong tay Nami, tiếp đó thuần thục vạch một cái sau đó tiến đến dây dẫn.
‘‘Chỉ cần đánh lửa rồi châm vào dây dẫn!’’
“Bốp!” Bỗng nhiên, Nami dùng một cây gậy được nối từ ba khúc ngắn hơn được lấy ra trên đùi mình, hung hăng nện ở trên đầu của tên hải tặc này, đem hắn lật úp trên mặt đất.
“Cái gì?”
Không chỉ có là Luffy, đám hải tặc băng Buggy nhìn cảnh này cũng lập tức sững sờ.
Buggy khi nhìn thấy Nami hành động như vậy, trên mặt lộ rõ sự phẫn nộ:
“Cô làm cái quái gì vậy hả Nami!! Cô là người trong băng của tôi đấy!!!”
“Xèo! xèo! ” Thái độ của Nami đã vô cùng rõ ràng, cô ta căn bản không muốn giết chết Luffy, nhưng mà dây dẫn của khẩu đại bác vừa rồi đã bị tên hải tặc đốt cháy.
“Cốp!!! Mình sẽ chết mất!!!” Luffy thêm một lần nữa liều mạng dùng răng cắn song sắt.
“Đùa thế đủ rồi đấy con nhãi!! Giết nó đi, cho nó chết một cách đau đớn!”
Buggy hạ lệnh, đám thuộc hạ giơ đao cầm kiếm, đánh thẳng tới Nami.
Nami vung gậy đẩy lui được hai ba tên xông lên trước, mắt thấy dây dẫn sắp cháy xong đại bác phải bắn ra, không còn cách nào khác, cô ta đành quay người lại dùng hai bàn tay mình nắm chặt lấy dây dẫn để dập tắt nó.
Ngay lúc này, đám hải tặc phía sau xông lên, sáu bảy thanh đao kiếm hướng về phía lưng của Nami chém tới.
Mắt thấy cô ta liền sẽ bị loạn đao chém chết, đột nhiên một thân ảnh nhanh như chớp xông ra, đem mấy tên này đánh bay, cứu Nami một mạng.
“Zoro! Cuối