Thời điểm mọi người trong nhà ăn đang nói chuyện, hải tặc Krieg đã đem thức ăn nước uống phân phát cho các thuộc hạ của mình.
Bọn này đã nhịn đói không biết đã bao nhiêu ngày, từng tên hải tặc nắm lên đồ vật liền ăn như hổ đói, bọn hắn chỉ hận tại sao cha mẹ của mình tại sao không sinh mình ra có hai cái miệng.
Cả đám ăn uống no đủ xong, những tên hải tặc này từng người giống như là tại chỗ được phục sinh, mỗi người đều nâng cao lên hai nấm đấm của mình, nhảy cẫng lên vui mừng bởi vì bản thân vẫn còn sống.
Thấy tình cảnh này, Krieg gật đầu một cái vô cùng thỏa mãn, hắn ta biểu lộ ra bộ mặt khát máu, nở ra nụ cười nham hiểm nhìn xem đám người: “Các anh em, ăn no xong rồi thì cũng nên đi làm việc!”
“Dạ!” Cả đám hải tặc đồng thời hô to.
‘‘Trước tiên hãy bỏ chiếc thuyền nát có thể chìm bất cứ lúc nào này, cướp lấy chiếc thuyền tiệm ăn Baratie.
Đối thủ chỉ là vài đứa tiểu tốt đầu bếp thôi ! Rất dễ !’’
‘‘Gào...’’ Một đám nhao nhao đồng ý.
Nhưng ngay lúc này, một đạo kiếm quang thẳng tắp xuất hiện trên mặt biển, sóng biển chập trùng, sóng lớn mãnh liệt, nó trực tiếp đem chiến hạm của Krieg cắt làm đôi, ngay cả nước biển cũng bị tách ra hai bên.
‘‘Á !’’
Cảnh tượng hùng vĩ này không chỉ có để cho đám người Krieg ở trên thuyền kinh hãi, ngay cả mọi người trong nhà ăn Baratie đều ngây người.
‘‘Xảy ra chuyện gì thế !’’
Biểu lộ trên mặt của Krieg rất là khoa trương, tròng mắt của hắn ta trợn thật lớn.
‘‘Thủ lĩnh Krieg ! Thuyền chỉ huy...!’’
‘‘Á á á...’’
‘‘Bị chém đứt đôi rồi!’’
Bọn thuộc hạ ngã loạn thất bát tao, liên tục gào thét.
Mà lúc này, ở bên trong nhà ăn cũng là loạn thành một đoàn, bọn họ cũng lo sợ làn sóng năng lượng không biết từ nơi nào vừa đến này ảnh hưởng tới.
Bếp trưởng Zeff quát lớn: “Nhổ neo mau lên! Nếu không thì cả chiếc thuyền này cũng bị hủy diệt mất!”
Alex trong lòng cũng lộp bộp một chút, cậu ta ngay lập tức nhảy lên trên thuyền Going Merry, rất nhanh chóng điều chỉnh con tàu rẽ sóng mà đi.
Khoảng vài phút sau, mặt biển mới trở lại sự bình tĩnh vốn có của nó.
“Thủ lĩnh Krieg, người đó kìa!!!”
“Người đã hủy diệt cả hạm đội của chúng ta đấy!”
“Hắn đuổi theo tới đây rồi!”
“Hắn muốn lấy mạng chúng ta!”
Mấy tên hải tặc băng Krieg tay còn đang cố gắng bám lấy mảnh thuyền đang dần chìm xuống, hoảng sợ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang dần đi tới, nhao nhao gào lên.
Krieg nhìn thấy người này sắc mặt cũng trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Alex sau khi một lần nữa neo đậu lại thuyền Merry, trở lại trên nhà hàng Baratie, cậu ta nhìn về phía một chiếc thuyền, không, phải nói là một người đàn ông đang ngồi trên một cái bè gỗ đang dần dần trôi tới.
Đó là một người đàn ông cao to với mái tóc đen, râu ngắn và có ria mép, đôi mắt màu vàng kỳ lạ giống như đôi mắt của con chim ưng, ông ấy mặc cái áo màu đỏ đen được thiết kế rất đẹp cùng với một sợi dây chuyền hình thánh giá.
Sau lưng của ông ấy mang theo một cái thập tự giá cực kỳ lớn, Alex biết, đó là thanh kiếm nổi danh của ông ta ‘Hắc Kiếm Yoru’, một trong mười hai thanh cực phẩm đại bảo kiếm, đồng thời nó cũng là một trong hai thanh hắc kiếm được biết đến cho đến bây giờ.
Đây chính là ‘Mắt Diều Hâu’ Dracule Mihawk, là một thành viên trong Thất Vũ Hải, ông cũng là người đang nắm giữ danh hiệu ‘Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới’ hiện tại, sư phụ tương lai của Zoro.
“Mặc dù biết sẽ gặp mặt ông ta ở nơi này, nhưng mà...”
Alex thở ra một hơi thật dài, Mihawk không cần phải dùng một ánh mắt uy hiếp, chỉ là ông ấy ngồi ở trên bè gỗ chậm rãi tiếp cận, liền để cho cậu ta xúc động muốn tự chủ quay người đi chạy trốn.
Đây không phải là vấn đề mạnh hay yếu, mà là cấp độ sống giữa hai người có sự khác biệt.
“Thôi tiêu rồi!”
“Tên súc sinh khốn kiếp! Bọn ta có thù oán gì với mi mà mi không chịu buông tha?”
Mấy tên thuộc hạ của Krieg có người thì quỳ xuống buông lời tuyệt vọng, có người bởi vì quá uất ức mà quát to với Mihawk.
Đối mặt với những tiếng kêu rên của những tên trong đoàn hải tặc Krieg, Mihawk chỉ là thản nhiên nói: