Việc Alex cần làm lúc này là không thể để cho bất kì ai biết được kẻ đã hạ thủ đánh chết hai tên thủ lĩnh Hải Quân Chi Đội Số 16 là cậu ta, phải hoàn toàn làm cho việc này đối với Băng Mũ Rơm không hề có một chút liên quan nào, tránh tình trạng hướng đi của cốt truyện bởi vì đó mà thay đổi quá nhiều, làm cậu ta mất đi lợi thế lớn nhất của mình.
Cũng rất may mắn, bởi vì tại thế giới này việc điều tra các vụ án là tương đối khó khăn, chỉ cần cẩn thận không để lại dấu vết quá rõ ràng và không có người nhìn thấy, thì việc tìm kiếm ra được chân tướng hầu như trăm phần trăm sẽ đi vào ngõ cụt.
Chỉ khi nào có sự nhúng tay của một người mang năng lực trinh thám thì may ra, nhưng trong sự hiểu biết của Alex, cậu ta vẫn chưa biết được Trái Ác Quỷ nào mang lại cho người ăn năng lực đó cả, mà cho dù có đi chăng nữa, thì xác suất người đó làm việc cho Chính Quyền Thế Giới sẽ cao hơn.
Mà cái chết của một tên đại tá ở chi bộ chưa đủ để Chính Quyền cử người sang giúp đỡ Hải Quân.
Phải biết rằng một tên đại tá ở chi bộ chỉ tương đương với một tên thiếu tá ở tổng bộ, mà thiếu tá ở tổng bộ không được xem là nhân vật quan trọng gì, không có mấy ngàn người cũng có mấy trăm người.
...
Nami giống như người mất hồn, đang bước đi một cách thẫn thờ từ Công Viên Arlong trở về làng Cocoyashi.
Hiện tại bên trong đầu của cô ta không ngừng nhớ đến những câu nói trước kia của Alex, những thứ mà cậu ta đã cảnh báo cho cô ta trước khi thả cho cô rời đi cùng với đống kho báu.
“Rốt cuộc thì vẫn là bị cậu đoán đúng.
Cũng phải! Làm gì có việc bọn chúng sẽ buông tha cho tôi dễ dàng như vậy được! Chỉ có tôi là ngu ngốc, đi tin tưởng một đám hải tặc không chuyện ác gì không làm sẽ tuân thủ ước định.
Thật là buồn cười...”
Trên mặt Nami nở ra nụ cười tự giễu, trong miệng không ngừng lầu bà lầu bầu.
“Mặc dù bây giờ đã hiểu được mọi chuyện...!Như thế thì có thể làm được gì? Tôi không biết phải làm gì tiếp theo cả...”
Nước mắt từ trên mặt Nami rơi lã chã, trong lòng cô ta đã bi thương đến cực độ, niềm tin có thể chuộc lại được ngôi làng đã chống đỡ cho cô ấy tận 8 năm trời, hôm nay đã hoàn toàn tan vỡ.
...
Bất tri bất giác Nami đã đi đến cửa làng Cocoyashi, nhanh chóng lấy tay gạt đi toàn bộ nước mắt, cô ta đã từng hứa trong lòng phải bảo vệ ngôi làng này mặc kệ sống chết của bản thân, nhất định không thể để thôn dân nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, bất lực này của mình.
Tại bên trong ngôi làng bình thường vô cùng yên tĩnh, hôm nay lại náo nhiệt đến lạ thường, chỉ thấy cư dân ở đây đang vô cùng bận rộn, tụ tập lại thành một đoàn, hô hào nhau chuẩn bị đi đâu đó.
Nami nhìn về một đám thôn dân đang cầm trong tay đao kiếm, cô ta vội vàng mở miệng hỏi: “Tất cả mọi người đang dự đi làm gì vậy?”
Cảnh Sát Làng Genzo bước ra từ bên trong đám người, ông ta nhìn về thiếu nữ có mái tóc màu cam ở trước mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta dự định đi liều mạng với đám hải tặc Arlong.
Dân làng đã sống dưới sự nô dịch của bọn hắn đã được 8 năm rồi.
Hiện tại tất cả mọi người đều không thể chịu đựng nỗi nữa.
Dù gì thì cứ tiếp tục như thế này trước sau cũng là một con đường chết, vậy thì tại sao chúng ta lại không đi đánh cược một phen!”
Ông ta bước đến trước mặt Nami, lấy tay vỗ lên vai cô ta: “Con đã làm quá nhiều, chịu biết bao nhiêu đau khổ vì cái làng này rồi...!Chúng ta không thể tiếp tục mắc nợ con thêm được nữa...!Như thế đã là quá đủ rồi! Rời khỏi nơi đây và tận hưởng cuộc sống tự do...!Hãy bắt đầu sống vì chính mình đi, Nami!!!”
Mặc dù Nami đã cố làm ra một bộ mặt bình thường nhất có thể, nhưng bởi vì trước đó đã khóc quá nhiều mà hai vành mắt của cô ta hiện