Thôn dân đứng ở bốn phía nhìn thấy Nami làm ra hành động như vậy, vừa rồi còn hô hào rất hăng, lập tức cũng bình tĩnh trở lại, xung quanh im lặng như tờ.
Lúc này, Cảnh Sát Genzo mở miệng lên tiếng: “Cháu đang cái làm gì vậy, Nami? Tại sao lại dùng cách như vậy, ép mọi người?”
Tay Nami vẫn cầm khư khư con dao, giữ nguyên tư thế đặt nó ở trên cổ của mình: “Cháu không cần biết...!Mọi người nhất định không được rời đi...! Tất cả hãy mau mau bỏ vũ khí ở trên tay xuống đất đi...!Cháu không đùa đâu...”
Cô ta vừa nói xong, hơi dùng lực trên tay ép vào một chút, con dao đã chạm vào da thịt của cô ấy, ngay lập tức ở trên cổ, tại chỗ tiếp xúc với lưỡi dao đã bắt đầu rướm máu.
Nojiko từ nãy đến giờ vẫn đứng ở phía sau mọi người, lúc này cũng đi ra, sắc mặt cô ấy khẩn thiết, nói: “Đủ rồi đó Nami! Không phải em đã biết rõ mọi chuyện rồi hay sao? Ngay từ đầu chị đã đoán được, nhưng là không dám nói cho em hay...!Hãy đi tìm những người bạn mà em đã kể cho chị nghe đi!”
Trên mặt Nami nước mắt cũng đã ứa ra, cô ấy mím chặt môi không nói gì, chỉ là liên tục lắc đầu.
Người dân xung quanh nhìn thấy Nami cố chấp như vậy, ai nấy cũng không đành lòng, không lâu sau, rốt cuộc cũng có người thả xuống đao kiếm ở trong tay.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, rất nhanh, trong nháy mắt, tất cả thôn dân đều đã buông bỏ vũ khí của mình.
Cảnh Sát Genzo cũng tra lại khẩu súng trên tay vào lại vỏ, đem nó giắt ở bên hông, khẩu súng này đã được ông giấu từ rất lâu, bởi vì sợ Arlong phát hiện cho nên đã một mực không bao giờ dùng, cho đến hôm nay bởi vì kế hoạch tấn công bọn người cá, ông ta mới lấy nó ra.
Ông ta nhìn về phía Nami: ‘‘Được rồi...!Chúng ta đã làm theo lời cháu nói...!Bây giờ cháu có thể bỏ con dao xuống được rồi!’’
Trong lòng Nami rốt cuộc cũng buông lỏng, cô ấy thở ra một hơi, sau đó liền lấy xuống con dao, cánh tay thả lỏng xuôi theo thân hình.
Sau đó, tất cả thôn dân bắt đầu dọn dẹp hiện trường, bây giờ đã không thể đi tấn công Công Viên Arlong được, vì vậy phải nên đem tất cả số vũ khí này lập tức giấu đi.
Nếu như để cho bọn người cá kia biết được ý đồ ngày hôm nay của bọn họ, sẽ không biết đợi chờ những thôn dân này sẽ là kết quả gì, đương nhiên sẽ là kết quả không mấy tốt đẹp.
Rất nhanh, làng Cocoyashi đã trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có của nó, thôn dân ai ai cũng riêng phần mình bắt đầu trở về nhà.
Nami cảm thấy mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết, mặc dù trong lòng vẫn là vô cùng bi thương, nhưng ở ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ tươi cười, cô ấy bước chân hướng về phía đông, dự định trở lại ngôi nhà của mình.
Nhưng ngay vào lúc Nami quyết định rời đi, Arlong lại mang theo một đám người cá đi đến làng, các người dân ở đây khi nhìn thấy bọn hắn, sắc mặt ai nấy cũng khó coi đến cực điểm, giống như là nhìn thấy một đám ma quỷ.
“Tại sao bọn chúng lại đến đây lúc này?”
“Không phải chúng ta đã nộp sưu thuế đầy đủ cho tháng này rồi à!”
Cảnh Sát Genzo hiện tại đang ngồi ở cửa làng, nhìn thấy đám người đang đi đến đương nhiên là không có ý gì tốt, lập tức hướng về phía thôn dân, mở miệng: “Có thể bọn chúng phát hiện ra việc chúng ta giấu vũ khí rồi! Mọi người mau chóng đi vào nhà đi!”
Người dân trong làng nghe vậy, trong lòng không tự chủ được lộp bộp một cái, không tiếp tục suy đoán lý do nữa, nhao nhao làm theo lời của ông cảnh sát, trên con đường làng rất nhanh liền đã không còn có mấy người.
Arlong đi đến, trên mặt khí thế hung hăng nhìn xem Cảnh Sát Genzo: “Ta vừa nghe được thuộc hạ báo cáo rằng phát hiện ra ngươi đang giấu vũ khí, có phải như vậy không?”
Genzo nghe thấy như vậy, trong lòng liền biết không ổn, ông ta biết rằng đối với cái tên hải tặc đang đứng trước mắt, nếu như không chắc chắc việc gì, thì hắn ta sẽ không đi tới tận nơi mà định tội.
Dĩ nhiên là Arlong đã khẳng định việc ông cảnh sát giấu vũ khí là sự thật, vì vậy cho dù hiện tại ông ta có phủ định cũng