“Hây… Hây… Hây…”
Mặc dù tư thế rất chuẩn, nhưng mà ba cặp bàn tay của Hatchan đều không thể nào kẹp lấy lưỡi kiếm chém xuống của Zoro.
‘‘Xoẹt…’’
‘‘Ui da… ui da…’’
Thanh Wado Ichimonji cắt cho cái trán của Hatchan một vết thương dọc dài tầm vài chục cm, máu chảy ra đầm đìa, hắn ta một tay ôm đầu, nước mắt chảy ra vì bị đòn đau, mồ hôi cũng đổ ra liên tục, không ngừng mà la oai oái.
‘Nhân lúc hắn bệnh mà đòi mệnh’, Zoro ngay lập tức đưa thanh kiếm sang bên hông đối diện, một cú chém tạt ngang hướng cổ của Hatchan đánh tới.
‘‘Oái…’’
Vẫn còn đang xuýt xoa bởi vì vết thương ở trên đầu, bỗng nhiên Hatchan cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, hắn ta phản ứng ngay lập tức ngồi thụp xuống.
‘‘Xoẹt…’’
Lưỡi kiếm sắc cắt ngang qua, nhưng thứ nó chém trúng không phải là cổ của tên người bạch tuộc mà là mấy cái chỏm tóc giống như là mấy cái mũi thương chỉa thẳng lên trời của hắn ta.
‘‘Nguy hiểm quá… Á… Tóc của ta!!!’’
Người Bạch Tuộc Hatchan mặc dù có hơi sợ bởi vì mới thoát đòn hiểm, nhưng khi thấy mấy lọn tóc của mình rơi ở dưới đất thì ngay lập tức không quan tâm việc bản thân vừa mới thoát chết, ngay lập tức ôm lấy cái đầu tóc đã bị cắt cho nham nhở mà kêu la.
‘‘Hừ…’’
Zoro hừ lạnh một tiếng, cậu ta không nghĩ rằng chiêu vừa rồi nhanh như vậy, thế mà vẫn để cho tên bạch tuộc trước mắt tránh thoát được.
‘‘Đừng có nói nhảm nữa…’’
Cậu ta gầm lên một tiếng, một lần nữa nâng lên thanh kiếm, hướng về phía Hatchan mà chém xéo qua.
‘‘Tako Hatchi Number 9’’
Hatchan ngay lập tức giậm chân thật mạnh một cái nhảy vọt lên cao nhằm né đòn công kích của Zoro, sau đó thì hắn ta dùng giác hút của mình bám vào vách tường mà liên tục trèo lên tới trần của một khu nhà, khoảng cách so với mặt đất lên tới hơn mười mét.
Tới nơi xong thì Hatchan đính trụ luôn ở đó, cả cơ thể treo lủng lẳng trên không trung, đầu thì hướng xuống dưới đất.
Sắc mặt Zoro khó coi đến cực điểm, lập tức quát lên: “Ngươi làm cái quái gì thế? Mau xuống đây…”
Hatchan dùng cái thư thế lộn ngược người mà lên tiếng nói chuyện: “Ta đâu có ngu… Rõ ràng là ta không đánh lại ngươi… Không hổ danh là người được xưng là ‘Thợ săn hải tặc’… Nhưng nghe nói ngươi thuộc môn phái ‘Tam Kiếm’, tại sao bây giờ chỉ còn có 1 thanh vẫn mạnh như vậy?”
Zoro ngước mặt lên nhìn Hatchan, trả lời: “Ta đã nói là số lượng thanh kiếm không phải là vấn đề… Mặc dù với ba thanh ta có thể mạnh hơn… Nhưng đối phó với ngươi dùng một thanh là đủ rồi… Bây giờ ngươi có đánh tiếp hay không, hay là chịu thua?”
Hatchan dùng cái bộ mặt ngu ngơ nói: “Chỉ qua là vũ khí của ta đã hỏng thôi… Nếu không thì làm sao ngươi có thể thắng ta được… Nhưng không sao, chỉ cần bây giờ ta cầm chân ngươi một chút thời gian, để những người còn lại giải quyết hết đồng đội của ngươi, đến khi đó thì để xem ngươi làm sao có thể chống lại bọn ta…”
Sắc mặt Zoro nghiêm lại: “Nếu ngươi cho rằng mấy tên người cá đó là đối thủ của mấy người trong băng của ta thì ngươi đã hoàn toàn sai lầm… Mà ngươi nghĩ chỉ cần nấp ở trên kia là có thể trốn được ta hay sao?”
Hatchan nở ra một nụ cười: “Đương nhiên, ở trên này đã là cách rất xa phạm vi ngươi có thể công kích được… Chỉ cần ta ở yên trên này thì…”
‘‘Ittoryu…’’
Còn chưa đợi cho Hatchan nói hết lời, đã thấy Zoro đưa thanh kiếm tới trước, sau đó thân hình bắt đầu xoay tròn.
Tốc độ xoay của càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt không còn nhìn rõ thân ảnh của cậu ta, chỉ thấy ở vị trí đó bây giờ chỉ có một cơn lốc nhỏ và nó đang lớn lên theo từng giây.
‘‘Tako Hachi Black’’
Hatchan cảm thấy không ổn nếu cứ để yên cho Zoro tiếp tục như vậy, từ miệng hắn ta lập tức phun ra một đoàn mực đen thui hướng về phía cơn lốc nhỏ đang hình thành kia, đây cũng là chiêu thức duy nhất có thể đánh tầm xa của hắn ta.
Nhưng mà đoàn mực này còn chưa kịp chạm đến thì đã bị gió thổi văng ra bốn phía, sức gió tạo ra bởi cơn lốc nhỏ này đã là vô cùng