Alex dường như bị lời nói của Chuu làm cho tức cười, xua xua tay nói: “Kế hoạch? Hình như ngươi đang nhầm lẫn chuyện gì đó… Đối phó với một kẻ như ngươi mà ta còn cần phải dùng kế hoạch để làm gì? Đơn giản ta đi qua phía bên này để tránh ảnh hưởng đến những trận chiến khác mà thôi…”
Chuu lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Alex làm ra vẻ không có gì quan trọng: “Ý gì à… Ý ta là ngươi quá nhược, không cần thiết phải để ta tốn sức để tính toán này nọ… Ta đoán không nhầm thì ngươi là kẻ yếu nhất trong số các sĩ quan của Băng Arlong chứ gì?”
Mặt mày của Chuu liền đỏ lên vì tức giận: “Ngươi dám xem thường ta?”
Trên mặt Alex vẫn treo một nụ cười thản nhiên, nói:“Ta xem thường tất cả thành viên của Băng Hải Tặc Arlong chứ không riêng gì mình ngươi.
Thật buồn cười… Tại Đại Hải Trình bị người người đánh đuổi giống như chó nhà có tang, đành phải trốn đi, sống co đầu rụt cổ ở Biển Đông, cái nơi mệnh danh là vùng biển yếu nhất này… Thế mà lại tự cho mình là giống loài thượng đẳng…”
Chuu hét ầm lên: “Câm miệng… Một thằng nhãi con như ngươi thì biết cái gì!!!”
Alex cười to: “Ha ha ha ha… Không biết cái gì? Như thế nào thì được cho là hiểu biết, ví dụ như việc các ngươi là thành viên cũ của Băng Hải Tặc Mặt Trời được dẫn đầu bởi Thuyền Trưởng Fisher Tiger hay sao…”
Nghe được những lời này, trong lòng Chuu giật mình một cái, cẩn thận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi biết được việc này? Tin tức về chuyện đó không thể nào có thể truyền đến vùng biển này được…”
Alex giơ lên ngón cái, chỉ về mặt mình: ‘‘Ta à? Một hải tặc… Là đồng đội của Vua Hải Tặc tương lai…’’
Chuu hừ lạnh một tiếng: ‘‘Thật là ngông cuồng… Ngay cả những Đại Hải Tặc quanh năm chém giết ở Đại Hải Trình cũng không dám tự xưng mình sẽ trở thành Vua Hải Tặc… Một đám nhóc chưa trải sự đời như các ngươi mở miệng ra là đòi cái danh xưng đó, đúng là mơ mộng hão huyền…’’
Alex nhếch mép cười, dùng giọng có chút trào phúng nói: ‘‘Có phải là mơ hay không thì không cần ngươi quan tâm, bởi vì không chắc rằng sau hôm nay bọn ngươi còn có thể sống sót được không… Nếu như hiện đứng ở trước mắt ta là Hiệp Sĩ Biển Xanh Jinbe hay Thuyền Trưởng Băng Mặt Trời Fisher Tiger thì ta còn kính nể vài phần, còn cái đám người cá thuộc Băng Hải Tặc Arlong thì đối với ta chỉ là… Một đám rác rưởi mà thôi!!!’’
Chuu gầm lên một tiếng: ‘‘Ngươi là đang muốn tìm cái chết!!!’’
‘‘Mizudeppo…’’
Một tia nước được áp súc ở trong miệng của Chuu, sau đó nó được phun ra, dùng tốc độ nhanh như chớp tiếp cận lấy thân hình của Alex.
“Vèo…”
Nhưng mà chỉ thấy Alex hơi nghiêng đầu sang bên một chút, tia nước liền theo vị trí vừa rồi của đầu cậu ta bay sượt qua.
Alex lắc đầu của mình trở lại bình thường, nở một nụ cười: “Thế nào? Ta nói không đúng sao? Đừng nói là ngươi, cho dù có là tên thủ lĩnh Arlong kia, ta cũng không để ở trong mắt…”
Sắc mặt của Chuu âm trầm đến cực điểm, hắn ta đã nhận ra người đứng trước mặt không phải là một kẻ bình thường, không phải là những quả hồng mềm mà bọn chúng thường hay tùy ý nắn bóp ở vùng biển này.
Chuu hừ lạnh một tiếng: “Đừng có quá tự tin… Ngươi mới là kẻ mang năng lực Trái Ác Quỷ chứ không phải là cái tên mũi dài kia chứ gì? Những đối thủ giống như ngươi chính là những kẻ mà người cá chúng ta không sợ nhất…”
Alex lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý: “Thật sao? Ý của ngươi là dựa vào năng lực có thể điều khiển được dòng nước của người cá là có thể dễ dàng đối phó với năng lực Trái Ác Quỷ? Thật là ngây thơ…”
“Hyappatsu Mizudeppo…”
Không nói không rằng, bỗng nhiên Chuu ra đòn công kích, chỉ thấy từ miệng của hắn ta liên tiếp phun ra các tia nước, những tia nước này cũng giống như đòn tấn công khi nãy của hắn ta, nhưng số lượng thì vô cùng nhiều, tốc độ của bọn nó cũng nhanh hơn mấy phần.
“Vèo… vèo…