Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, mà ngô kiến quốc cũng không vội vã, hắn móc bao thuốc từ trong túi ra chậm rãi châm một điếu.
hắn biết tính cách của chu doãn văn, trước khi tra ra thông tin về số điện thoại đang gọi tới chu doãn văn sẽ không nói bất kỳ điều gì với hắn.
nhiều năm công tác trong ngành tình báo đã rèn luyện cho chu doãn văn sự cẩn thận tới cứng nhắc, hắn biết trong nghề của mình chỉ cần một chữ sơ hở là đủ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho bản thân, cho đồng nghiệp và thậm chí cả quốc gia.
trong văn phòng của chu doãn văn, một sĩ quan trẻ tuổi bước vào nói nhỏ:
- thượng tá chu, đã xác định được thông tin của thuê bao này, có điều…
chu doãn văn hỏi:
- có điều gì?
- có điều thông tin này thuộc về một người đã chết. là một người đàn ông hong kong, bảy năm trước chết vì bệnh suy tim. tôi cũng đã kiểm tra, thông tin thanh toán của thuê bao này đều là từ nguồn tiền mặt vãng lai của một ngân hàng ở cộng hòa panama. tuy vậy cũng đã tra ra được số điện thoại này hiện đang gọi từ thành phố yến kinh, cụ thể ở khu vực nào thì cần thêm thời gian.
cặp lông mày của chu doãn văn nhíu chặt, hắn đã lờ mờ nắm được điều gì đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. số điện thoại của người đã chết, cộng hòa panama, yến kinh… một lát sau, hắn mới ra hiệu cho sĩ quan trẻ kia ra khỏi phòng, sau đó bước tới khóa trái cửa rồi trở lại bàn nắm lấy điện thoại, nói:
- ngươi là long vương?
ngô kiến quốc nở một nụ cười đắng chát, nói:
- không, ta bây giờ không còn là long vương nữa, ngươi cứ gọi ta là kiến quốc.
- thì ra ngươi thực sự là long vương, những năm gần đây ngươi mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn còn ở quốc nội. nói đi, gọi cho ta có việc gì?
- là gián điệp của nam dương, có hứng thú hay không?
khuôn mặt chu doãn văn trở nên nghiêm túc, bản năng nghề nghiệp khiến cho hắn rất nhạy bén với đề tài này.
trùng hợp là gần đây có một vài thông tin về việc thế lực của người nam dương đang xuất hiện tại tỉnh yến, nhưng cụ thể như thế nào còn đang điều tra.
đúng lúc này long vương lại gọi điện cho hắn nói về gián điệp nam dương, khiến hắn phải đối phó một cách thận trọng.
- ngươi từ đâu có những thông tin đó?
ngô kiến quốc ngắt lời:
- ta tự có con đường riêng, ngươi không cần quan tâm. ngươi chỉ cần biết người nam dương đã phát triển vài cơ sở gián điệp ở yến kinh, cụ thể là…
sau một hồi nói chuyện, cuối cùng ngô kiến quốc cơ bản cung cấp cho chu doãn văn những thông tin mà hắn có. tâm trạng chu doãn văn lúc này vừa kinh ngạc không tin nổi, lại pha lẫn chút hưng phấn.
kinh ngạc bởi vì hắn không ngờ ngay dưới con mắt của cơ quan tình báo, an ninh mà người nam dương có thể đường đường chính chính xây dựng đường dây đồ sộ như vậy. hưng phấn, bởi hắn cảm thấy đây có thể chính là cơ hội của mình.
vốn dĩ con đường chính trị của chu doãn văn khá bằng phẳng, tuy rằng hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, nhưng vẫn thiếu chút gì đó gọi là bản lĩnh của kẻ đứng đầu.
điểm này ngay cả giáo sư phùng cũng không giúp nổi hắn, thậm chí nếu xem xét cặn kẽ thì chính cái bóng của giáo sư phùng lại vô tình che mất hào quang của hắn.
người ta tôn trọng hắn nhưng phần nhiều với thân phận học trò của giáo sư phùng, chứ không phải thượng tá tình báo chu doãn văn.
ngập ngừng một chút, chu doãn văn hỏi:
- những thông tin kia ta nhận, coi như thiếu ngươi một nhân tình. nhưng ta vẫn có điều thắc mắc trong lòng, tại sao ngươi lại rời khỏi đội long hổ? dù nói đội long hổ đứng đầu trong tất cả các đội ngũ tinh nhuệ nhất đất nước, nhưng cũng không phải chưa từng thất bại lần nào. chỉ vì một thất bại mà chấp nhận trầm luân, không giống tính cách của ngươi.
ngô kiến quốc rít một hơi thuốc dài, khói thuốc ngập tràn phổi khiến đầu óc hắn trấn tĩnh hơn đôi chút. hắn mở miệng thở ra một làn sương dày đặc, nói:
- ngươi không hiểu, long hổ có thể thất bại, nhưng long vương thì không. long vương thất bại, thì không còn là long vương nữa, mà chỉ là con rắn ráo thôi. một con rắn, có thể lãnh đạo long hổ sao? nực cười.
chu doãn văn im lặng, phía đầu dây bên kia đã cúp máy. hắn không biết rõ về đội long hổ, hay bản thân ngô kiến quốc, bởi vì dù sao tầng thứ của hắn còn quá thấp, không có tư cách biết rõ về nhóm binh sĩ tinh nhuệ nhất của quốc gia này.
hắn có vài lần cộng tác cùng ngô kiến quốc, khi ấy vẫn còn lãnh đạo đội long hổ, thực hiện một số nhiệm vụ.
chu doãn văn chỉ biết đội long hổ là tập hợp những thành phần ưu tú nhất quân đội đất nước, danh sách thành viên của đội chỉ có vỏn vẹn vài người trong quân ủy trung ương được biết. bọn họ chuyên chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất, liên quan trọng đại tới đất nước.
chu doãn văn mở điện thoại, bấm một dãy số.
- thầy, là ta tiểu chu…
…
ngô kiến quốc bước từ trong nhà vệ sinh ra thì đã không thấy lão cửu đâu nữa, hắn thầm nghĩ lão cửu này không phải say quá nên đi luôn rồi chứ. đúng lúc này một đàn em của lão cửu bước vào nói:
- anh ngô, đại ca đang va chạm với người khác ở dưới kia, tình hình có vẻ không ổn lắm, anh mau ra xem.
ngô kiến quốc cảm thấy kỳ lạ, đây không giống với tính cách của lão cửu mà hắn biết.
lão cửu thường không tự gây sự với người khác, trừ phi kẻ đó chạm đến căn cơ của lão. hơn nữa người tới nơi này chơi đều biết mặt lão, kẻ nào mù mắt chó lại dám trêu chọc lão cửu trên địa bàn phố đông chứ, không muốn sống nữa hay sao?
đoạn ngô kiến quốc bước theo tên đàn em kia ra khỏi phòng, xuống tầng một của quán bar.
lúc ngô kiến quốc bước tới thì sàn nhảy vốn chật kín người nay đã không còn ai nhảy múa.
trên đó chia ra làm hai phe, một bên là lão cửu, lý văn lượng cùng đàn em, mà phía bên kia chính là vị mỹ nữ mà lý văn lượng cùng ngô kiến quốc nhìn thấy lúc trước khi mới đi vào quán.
nhìn sơ qua thì số người bên phía lão cửu đông hơn hẳn, nhưng ngô kiến quốc lại cảm thấy lần này sợ rằng chuyện lần này không dễ xử lý.
bởi lẽ bốn tên vệ sĩ của mỹ nữ kia đều không phải loại dễ nhằn, ngô kiến quốc cảm nhận được bọn họ đều là cao thủ, trên tay chắc chắn từng dính qua không ít máu người, hơn nữa tất cả đều mang theo súng ngắn giấu trong áo vest.
dù đích thân ngô kiến quốc ra tay cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm hạ gục bọn họ gọn gàng, trong quán bar lúc này lại lộn xộn như vậy, không ai dám đảm bảo trong đám đông kia có hay không còn những vệ sĩ khác trà trộn.
ngô kiến quốc nhìn lão cửu, chỉ thấy lão yên lặng đối diện với những người trước mặt không chút lo lắng, hai tay lão vắt chéo sau lưng, đang làm một dấu tay cho thuộc hạ của mình.
một vài tên đàn em của lão lùi về phía đằng sau rồi mất hút phía sâu trong hậu trường quán bar.
lý văn lượng đứng bên cạnh thì không được thoải mái như vậy, trên mặt hắn có