Lý văn lượng sửng sốt vô cùng.
con mẹ ngươi, sỉ nhục lão tử không nói, còn dám ra tay đánh ta? ngươi coi lão tử là kẻ vô năng mặc cho người khác đánh mắng sao.
lý văn lượng nhoài người về phía trước tóm lấy ly rượu mà cô gái kia đang đặt trên bàn, muốn hắt vào mặt nàng.
tuy rằng hành động này không phù hợp với tính cách bình thường của lý văn lượng, nhưng hôm nay sự tức giận gặp thêm chất xúc tác men rượu khiến hắn không tự chủ được muốn trả đũa cô nàng này ngay tức khắc.
tuy nhiên mọi việc không như ý muốn của hắn, bàn tay của lý văn lượng vừa chạm vào chén rượu thì lập tức bên cạnh hắn đã xuất hiện hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen.
hắn còn chưa kịp nhận định tình huống thì hai người kia đã ra tay, một người vung tay siết cổ lý văn lượng, người còn lại tung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
lý văn lượng choáng váng mặt mày, máu từ mồm, từ mũi trào ra, cơn đau truyền tới đại não trong phút chốc khiến mắt hắn mờ đi như người say.
tuyến thượng thận ngay lập tức bơm đầy adrenaline vào máu, khiến cơn đau của lý văn lượng mất đi trong thoáng chốc, ngược lại cổ họng hắn truyền tới cảm giác khó thở như bị người ta dùng dây siết.
tên tráng hán đang kẹp cổ lý văn lượng cũng không hề nơi lỏng, mà quay sang nhìn vị mỹ nữ kia. như thể chỉ cần nàng gật đầu, thì hắn sẽ bẻ gãy cổ lý văn lượng ngay lập tức mà không cần quan tâm đối phương là ai.
lý văn lượng cảm giác cái chết đang tới gần mình trong phút chốc, hắn vùng lên giãy giụa, nhưng cánh tay của tên vệ sĩ như một thanh thép nguội, hoàn toàn không nhúc nhích chút nào.
chỉ cho tới khi cô gái kia lắc đầu hắn mới buông tay ra, đồng thời lui về sau một bước rồi đạp mạnh vào lưng lý văn lượng. lý văn lượng bị đá bay như con diều đứt dây, hắn lao thẳng vào quầy rượu trước mặt, đầu đậo mạnh vào ghế.
máu từ vết thương trên đầu chảy xuống khiến khuôn mặt lý văn lượng lúc này trông thật thảm hại, hắn trực tiếp hôn mê tại chỗ.
đúng lúc này lão cửu từ trên tầng hai bước xuống.
lão được đàn em báo tin bằng hữu của mình đang xung đột với khách nhân khác, liền lập tức tới ngay. không ngờ vẫn chậm một bước, lý văn lượng đã bị người ta đánh dở sống dở chết, đang nằm thẳng chẳng như con chó bị trúng bả trước quầy rượu.
ngay trên địa bàn của mình mà bằng hữu lại bị đánh thừa sống thiếu chết, đó chẳng khác gì một cái tát giòn giã vào mặt lão cửu.
ánh mắt lão lạnh lùng nhìn hai người vừa ra tay hành hung, đang muốn tiến lên trừng trị họ thì lại có thêm hai người nữa từ trong đám đông bước ra.
lão cửu tạm đình chỉ hành động, quan sát bốn người vừa tới. thân là kẻ sống trong giang hồ liếm máu đầu đao, lão cửu lập tức cảm nhận được khí tức sát phạt quyết đoán của bốn người kia.
mặc dù không rõ ràng bọn họ là ai, tới đây có mục đích gì, nhưng lão có thể khẳng định bất kỳ tên nào trong số bốn tên này cũng đều là hạng khó đối phó.
hai người, lão có lòng tin có thể xử lý bọn họ trong một phút, nhưng nếu là bốn người thì sự việc liền khác hẳn.
đám người tới vui chơi cũng không tản đi mà xúm xít lại đây xem trò vui. chẳng ai để ý tới vị mỹ nữ đang thản nhiên ngồi uống rượu kia.
lão cửu bước tới phía trước đối mặt với bốn người vừa tới, nói:
- các vị tới đây chơi thì chính là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế. vậy lão cửu ta xin hỏi, vị bằng hữu của ta đây đã đắc tội gì với các thượng đế, để các ngươi phải ra tay nặng như vậy?
cả bốn người đều không đáp lời, lão cửu lại tiếp tục:
- cho ta một câu trả lời thỏa đáng, sau đó hai người các ngươi mỗi người để lại một cánh tay liền có thể ra khỏi đây, lão cửu ta tuyệt không ngăn cản. bằng không e rằng hôm nay sẽ có kẻ phải nằm lại nơi này không chừng.
những người kia có thể khó đối phó, nhưng không có nghĩa là lão cửu sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho họ.
không chỉ bởi đây là địa bàn của lão, là quyền uy của lão mà bất kỳ kẻ nào cũng không được xâm phạm.
đó còn là nguyên tắc, cũng là điểm mấu chốt trong con đường của lão, sẽ không bởi vì gặp một hòn đá mà bẻ cong cả lộ tuyến của bản thân.
ngược lại, ngươi dùng một quả núi chắn đường của lão, lão vẫn sẽ tiến tới như cũ, chỉ là trên tay có thêm một chiếc cuốc chim mà thôi.
bốn người kia vẫn không lên tiếng, mà chỉ im lặng chờ đợi. lúc này một giọng nói sắc bén vang lên phía sau lưng bọn họ:
- được thôi, ta cũng muốn xem hôm nay ai có năng lực lưu bốn người này lại.
chủ nhân của giọng nói này chính là cô gái xinh đẹp kia, nàng đã đứng lên khỏi ghế, tiến về phía bên này. bốn người đàn ông tự giác tách sang hai bên để nàng đi lên phía trước, vừa chăm chú quan sát xung quanh để tiện bề yểm hộ.
rất rõ ràng, bốn tên này là người của cô gái kia, nhìn vẻ trung thành tận tâm của họ cũng đủ hiểu mối quan hệ của họ không ngang hàng.
cô gái vân vê chiếc nhẫn catier trên tay, điềm tĩnh như không nói:
- người là do ta đánh, có trách cũng chỉ có thể trách hắn không có mắt, tự tới tìm rắc rối vào thân. trên đời này ta ghét nhất mấy loại người, mà những kẻ ruồi nhặng luôn bay xung quanh trùng hợp là loại ta ghét nhất. nhưng ta lại không quen nhìn những thứ bẩn thỉu vo ve ngang tầm mắt, bởi vậy đành phải ủy khuất bằng hữu ngươi nằm đo đất một phen rồi, ngươi thấy sao?
ánh mắt lão cửu càng lạnh hơn, lão cũng bị sự cuồng ngạo của tiểu cô nương trước mặt chọc giận rồi.
nhưng nhìn lại bốn tên kia đang từ từ đưa tay vào trong ngực áo vest, lão liền ý thức được bọn họ chắc chắn có hàng nóng. như vậy sự việc liền khó giải quyết hơn nhiều, làm không khéo sẽ có một tràng gió tanh mưa máu tại đây.
bởi vậy lão không vội phát tác mà nói:
- được, được, từ trước tới nay kẻ dám ngang tàng trước mặt lão cửu ta không nhiều, cô nương cũng tính là một trong số đó. mời mấy vị qua bên này, ở đây quá chật hẹp, không tiện nói chuyện.
nói đoạn lão hướng về phía sàn nhảy đi tới, kéo theo một đám đàn em. lý văn lượng lúc này đã tỉnh lại, cũng không lên tiếng gì mà lật đật bước theo lão cửu. bốn tên vệ sĩ cũng liếc nhìn, thấy cô gái gật đầu, cả năm người cùng tiến lại phía sàn nhảy.
vừa vặn lúc này cũng chính là lúc ngô kiến quốc bước xuống cầu thang. nhìn thấy tình thế giương cung bạt kiếm này, hắn lập tức đưa ra phỏng đoán về sự việc. hắn đi tới sau lưng lão cửu, hỏi nhỏ:
- lý văn lượng gặp rắc rối à?
lão cửu gật đầu:
- đúng vậy, rắc rối không nhỏ là đằng khác, không hiểu hắn làm gì mà trêu chọc tới mấy kẻ này, kết quả bị chúng đánh thành đầu heo rồi.
lý văn lượng ở bên cạnh cảm thấy vô cùng bực bội, ta nào có trêu chọc gì