Mười giờ sáng.
chiếc porsche của trần tiểu uyển dừng lại trước cửa tòa tháp 60 tầng new century – nơi đặt trụ sở ngân hàng công thương yến kinh.
tòa tháp này được xây dựng khoảng mười năm trước, lúc đó khu vực thành tây vẫn còn thưa thớt dân cư chứ chưa sôi động như bây giờ.
nơi này vừa là trụ sở của nhiều doanh nghiệp cả trong và ngoài nước lớn, đồng thời cũng là nơi ở của không ít người trong giới thượng lưu yến kinh.
bởi vị trí đắc địa nằm gần quảng trường nhân dân yến kinh, mà trong mấy năm gần đây giá cả căn hộ tại new century tăng lên chóng mặt, đồng thời thu hút nhiều người giàu có tới sinh sống và làm việc.
vốn dĩ khi mới xây dựng giá nhà ở đây chỉ trên dưới mười ngàn một mét vuông. nhưng tính tới đầu năm nay giá phòng đã tăng gấp năm sáu lần, hơn nữa muốn mua cũng không dễ dàng bởi có rất ít người rao bán.
tầng một của tòa nhà là nơi đặt trụ sở của ngân hàng công thương yến kinh, cũng chính là nơi trần bắc phú đang cất giấu những tài liệu liên quan tới người nam dương.
ngô kiến quốc cùng trần tiểu uyển bước xuống xe, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
điều này cũng không có gì lạ, bởi mặc dù ở yến kinh không thiếu người giàu, nhưng chiếc porsche của trần tiểu uyển vẫn được tính là đẳng cấp rất cao.
hơn nữa bản thân trần tiểu uyển lại là một mỹ nữ trong vạn người mới có một người, cho nên càng khiến cho người ta để ý hơn. người đẹp phối hợp cùng xe sang, quả thực là một tổ hợp quyến rũ tới mức không thể cưỡng lại.
còn ngô kiến quốc ư? trực tiếp quăng hắn qua một bên là được, tên này ăn mặc quá mức lôi thôi, mặt cũng không phải là đẹp trai xuất sắc, ngoài tướng tá cao ráo khỏe mạnh ra thì chẳng có điểm gì đáng lưu tâm.
ngô kiến quốc nhìn sang trần tiểu uyển, thấy nàng đang run rẩy nhè nhẹ, chắc hẳn là do quá căng thẳng.
hắn cũng không lấy làm lạ, bởi lẽ trần tiểu uyển sắp phải đối diện với thứ đã gián tiếp khiến cha nàng mất mạng, đổi lại là người khác cũng khó lòng mà giữ bình tĩnh.
ngô kiến quốc đưa tay ra nắm lấy bàn tay trần tiểu uyển, cảm nhận được hơi lạnh cùng chút mồ hôi nơi lòng bàn tay nàng, nhẹ giọng nói:
- ta biết ngươi căng thẳng, nhưng chỉ cần ngươi tin tưởng ta, thì dù thứ được cất giấu trong kia là gì, ta cũng thay ngươi giải quyết tất cả, có được không?
mọi người xung quanh: ta nôn, ta phỉ nhổ, tên khốn này giữa đường sàm sỡ mỹ nữ, ai đó gọi cảnh sát đi.
trần tiểu uyển lúng túng, khuôn mặt đỏ ửng dễ thương làm cho người ta không thể không yêu thích.
một mặt nàng xấu hổ muốn rụt tay lại, mặt khác lại sợ ngô kiến quốc khó xử, cho nên chỉ có thể dùng dằng không quyết để mặc hắn nắm tay mình.
cũng may ngô kiến quốc chỉ nói vài lời, sau đó liền buông tay nàng ra khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
quả thực ngô kiến quốc không có ý gì khác, chỉ là không nhịn được muốn an ủi cô gái đáng thương này, nhưng hắn không ngờ rằng từ trước tới nay trần tiểu uyển chưa từng tiếp xúc với nam giới, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng rất hiếm chứ đừng nói là đụng chạm thân thể.
hai người cùng nhau bước vào ngân hàng, tiến thẳng tới quầy xử lý đồ ký gửi để làm thủ tục.
sau một hồi kiểm tra, hoàn thiện giấy tờ, xác minh… nhân viên ngân hàng cuối cùng cũng đưa ngô kiến quốc cùng trần tiểu uyển tới phòng giữ két gửi đồ.
két gửi đồ của ngân hàng có rất nhiều ngăn kéo biệt lập, mỗi ngăn đều có mã khóa riêng thay đổi sau mỗi lần sử dụng.
điều đó có nghĩa là ngoài khách hàng ra thì ngay cả nhân viên ngân hàng cũng không thể mở được ngăn gửi đồ này.
nhân viên ngân hàng nhanh chóng bấm dãy số mà trần tiểu uyển cung cấp, mở ra ngăn chứa đồ của trần bắc phú.
ngô kiến quốc liếc mắt nhìn, bên trong đó ngoài một chiếc cặp tài liệu bằng giấy khá dày ra thì không còn thứ gì khác.
trần tiểu uyển nhận lấy tài liệu kia từ tay nhân viên, ngay lập tức muốn mở ra xem bên trong có gì. ngô kiến quốc thấy vậy liền vội vã cản nàng lại, nói:
- ở đây không tiện, trước tiên mang nó ra ngoài, về sau hãy xem.
trần tiểu uyển chợt tỉnh ngộ, trong túi này rất có thể có chứa những thứ không thể cho người khác biết, khiến cho người ta liều mạng mà giành lấy, cứ khơi khơi mở ra đọc ở nơi như thế này đúng là không phù hợp. bởi vậy nàng liền tạm thời bỏ qua sự tò mò trong lòng, cất tập tài liệu vào túi xách của mình.
đúng lúc này tiếng chuông báo động của ngân hàng bất chợt vang lên, tiếp theo đó là vài tiếng súng nổ vọng tới.
ngô kiến quốc giật giật mí mắt, không phải thực sự trùng hợp tới vậy chứ, vừa hôm qua còn bị người nam dương tìm tới cửa, nửa đêm thì xung đột với đường yên, khiến cho đường gia hưng sư động chúng đưa cả đặc cảnh tới vấn tội.
tới hôm nay vừa sáng sớm đã phải xem kịch mà kịch tranh quyền đoạt vị của lý gia, tưởng rằng đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chỉ còn việc đi tới ngân hàng lấy tài liệu mang về.
không ngờ vừa tới ngân hàng một lát, thì ngân hàng đó liền bị cướp, khiến cho ngô kiến quốc không thể không nhếch miệng cười đau khổ, lão tử không phải là truyền nhân của conan, tại sao đi đến đâu liền xuất hiện vấn đề tới đó, ta đã làm gì sai sao?
ngô kiến quốc quay sang nhân viên ngân hàng thì thấy cô nàng này đang run như cầy sấy, hắn liền nhỏ giọng hỏi:
- đừng sợ, bọn chúng chắc hẳn chỉ muốn tiền, sẽ không giết người vô can. bây giờ cách tốt nhất là chúng ta mau chóng tới phòng chứa két vàng và ngoại tệ của ngân hàng, chỉ cần chúng ta ở yên trong két sắt đó liền sẽ an toàn. theo ta ước lượng tối đa chỉ mất mười phút cảnh sát chắc chắn sẽ có mặt, bọn cướp chắc hẳn phải rời đi trước lúc đó.
cô nhân viên kia lắc đầu, giọng run run:
- không… không được, két sắt của ngân hàng là thiết kế đặc biệt, nếu có chuông báo động sẽ tự khóa trái, muốn mở lại phải có đồng thời dấu vân tay của giám đốc và hai phó giám đốc, hoặc phải chờ đội kỹ thuật từ sở tài chính tới quét thẻ. ta chỉ là nhân viên thông thường, không có cách nào mở được két sắt…
ngô kiến quốc ngắt lời:
- vậy ngươi chỉ cho ta biết phòng bảo an ở đâu, ta tới đó xem qua camera, có thể sẽ tìm được cách thoát khỏi đây.
- phòng bảo vệ ở phía ngoài cửa, chắc