Ngô kiến quốc chạy dọc theo hành lang, đồng thời ném vỡ toàn bộ camera mà hắn gặp trên đường.
đối phương chắc chắn không chỉ có một người, hơn nữa nếu sự thực giống với suy đoán của ngô kiến quốc thì khả năng cao đám người này chính là những người đang truy sát trần tiểu uyển.
rất có thể là bọn chúng đã bố trí bẫy rập để bắt hai người trên đường đi, nhưng việc ngô kiến quốc không đi thẳng tới ngân hàng mà lại vòng qua bệnh viện trước khiến kế hoạch của chúng đổ bể.
đối với bọn họ, ngô kiến quốc là một biến số rất lớn không xuất hiện trong kết hoạch ban đầu. hắn có vũ khí, đã tiêu diệt cả hai đội được họ cử đi bắt trần bắc phú và trần tiểu uyển.
bởi vậy dù là kế hoạch lâm thời nhưng việc bắt hai người ngô kiến quốc trong ngân hàng lại dễ dàng hơn nhiều, bởi khi bước vào ngân hàng hắn đã tự tước vũ trang của bản thân rồi, việc của họ chỉ còn là bắt ba ba trong rọ mà thôi.
chắc chắn bọn chúng sẽ cho người kiểm soát phòng an ninh, từ đó bao quát toàn bộ khu vực ngân hàng.
việc của những người còn lại là lục soát thật nhanh để mau chóng bắt được trần tiểu uyển cùng ngô kiến quốc.
mục đích của họ chắc chắn là tập tài liệu kia, nhưng ngô kiến quốc vẫn không nghĩ ra được tại sao người nam dương lại lưu luyến thứ đồ đó tới vậy, không tiếc hưng sư động chúng làm những việc gây kinh động như lúc này.
ngô kiến quốc mở cửa một gian phòng, tạm thời ẩn nấp trong đó.
từ nãy tới giờ hắn đã dọn sạch camera xung quanh, từ đó vô hiệu hóa khả năng quan sát của đối phương.
việc còn lại bây giờ là chờ đợi, đối phương sẽ phải đi tìm hắn, mà hắn có thể nấp ở bất kỳ đâu trong khu vực không có camera. điều này sẽ đòi hỏi họ phải chia nhau ra tìm, nếu không thời gian sẽ không đủ, cảnh sát có thể tới bất cứ lúc nào.
mà phân tán lực lượng của đối phương cũng là một bước trong kế hoạch của ngô kiến quốc để đối phó đám người này. nếu bọn họ tập trung lại một chỗ, sử dụng hỏa lực áp chế thì ngô kiến quốc sẽ không có cơ hội phản kháng.
cho nên phải tách bọn họ ra, sau đó triệt hạ lần lượt, đó mới là cách làm sáng suốt.
ngô kiến quốc không cần chờ lâu, chỉ vài phút sau đã có con mồi dẫn xác tới.
đối phương có hai người, mặc đồ đen trùm kín mặt, bên ngoài còn mặc một lớp áo chống đạn. mắt ngô kiến quốc hơi co lại, cả hai người đều có súng, hơn nữa còn có một khẩu ak-47, thứ này vừa hay có thể bắn xuyên qua tấm giáp của hắn.
hai người vừa đi ngoài hành lang, vừa kiểm tra kỹ từng phòng.
phong cách hành động cũng rất chuyên nghiệp, một người phá cửa còn người kia đứng phía sau yểm trợ, sẵn sàng nã đạn nếu có người trong phòng.
ngô kiến quốc áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng của hai người bọn họ đi tới phòng sát bên cạnh.
hắn nép sát vào bờ tường cạnh cửa, rút tấm bùa tê liệt từ trong hòm đồ hệ thống ra nắm chắc trong tay.
tấm bùa này chính là phần thưởng đầu tiên của ngô kiến quốc, hắn vẫn giữ một mực không dùng đến, chính là để dành cho những tình huống nguy hiểm như bây giờ.
ngô kiến quốc đứng áp sát vào tường bên cạnh cửa chờ đợi.
chừng nửa phút sau, cánh cửa đột ngột bị đạp bay, một họng súng đen ngòm thò vào trong phòng.
ngô kiến quốc chỉ chờ có vậy, hắn liền phóng tay giữ lấy súng, tay còn lại dùng tốc độ nhanh nhất đập tấm bùa tê liệt lên người đối phương.
tên cướp bất ngờ bị người ta giữ súng, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn bóp cò, nhưng bỗng nhiên toàn thân tê liệt không cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương giật súng từ trong tay mình.
đồng đội của tên kia cũng không chậm chạp, hắn vội vàng lách người sang một bên để lấy góc bắn, sau đó bóp cò liên tục về phía ngô kiến quốc.
nhưng điều hắn không thể ngờ là ngô kiến quốc hoàn toàn không mảy may suy chuyển, mà đạn từ súng của hắn tất cả đều như bắn vào tấm thép, rơi leng keng trên mặt đất.
nói ra thì dài dòng, nhưng hành động kỳ thực chỉ có vài giây ngắn ngủi.
lúc này ngô kiến quốc đã giật được súng từ tay tên cướp, hắn thầm cảm thấy may mắn vì đã có tấm giáp, nếu không chắc hẳn trên người mình đã có bốn lỗ đạn rồi.
và tất nhiên hắn sẽ không cho đối phương cơ hội làm lại, ngô kiến quốc nhanh như cắt giương súng xạ kích thẳng về phía tên yểm trợ, một viên duy nhất bắn nát sọ hắn.
khi tên cướp còn lại có thể cử động được thì ngô kiến quốc đã chĩa súng thẳng vào đầu hắn, cười gằn mà bóp cò.
hắn cũng muốn tra khảo một chút thông tin, nhưng thời gian không cho phép, đối phương nghe thấy tiếng súng chắc chắn sẽ tới đây trong một vài phút.
ngô kiến quốc nhặt khẩu súng lục rơi trên mặt đất giắt vào lưng quần, đồng thời lấy luôn chiếc bộ đàm gắn trên vai tên cướp, sau đó di chuyển sang phòng khác.
khi những tên còn lại tới nơi thì hiện trường chỉ còn lại hai cái xác với phần đầu không hoàn chỉnh.
uy lực của ak-47 thuộc loại mạnh trong dòng súng trường, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, cho nên một viên đạn xuyên qua đầu để lại một lỗ nhỏ như đầu ngón tay trước trán, và một lỗ to như miệng bát phía sau. "ở đây giản lược mấy ngàn chữ giải thích tác động cơ học của viên đạn…".
có khoảng tám tên tham gia phi vụ lần này, trừ đi hai người đã bị ngô kiến quốc tiêu diệt, một tên trực ở phòng camera, một tên trông giữ con tin, còn lại bốn người đều có mặt ở đây.
ngô kiến quốc đang ẩn nấp ở một căn phòng gần đó, hắn len lén nhìn qua khe cửa, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng khuôn mặt, rồi dừng lại ở tên cầm đầu đám người kia.
ngô kiến quốc nhận ra hắn, đúng hơn là nhận ra hình xăm trên mặt hắn - một chiếc mỏ neo nhỏ ở trên má phải.
đây là biểu tượng đặc trưng của thủy quân lục chiến, cũng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất nam dương.
bởi vì đặc thù địa lý nam dương hầu hết là đảo, diện tích đất liền không nhiều và nằm rải rác nên thủy quân lục chiến ở đây được ưu tiên đầu tư hơn hẳn so với các binh chủng khác.
xem ra người nam dương thực sự chơi lớn rồi, không tiếc mọi giá điều động của thủy quân lục chiến trà trộn vào yến kinh để giành lại túi tài liệu nho nhỏ này.
hơn nữa lần này còn không chỉ là một vài người, mà là tám người, tất cả đều được trang bị tới tận răng.
tuy nhiên bọn họ không lường trước được đối thủ lại khó nhằn như vậy, trong tình huống không có vũ khí vẫn có thể phản công tiêu diệt hai người đang cầm súng.
một tên trong đám gằn giọng nói:
- phải mau tìm ra tên tiểu tử này, ta muốn chém hắn ra thành tám mảnh mới hả giận.
thế nhưng tên đội trưởng thì ngược lại, mặt hắn lạnh như băng không có một chút cảm xúc, lắc đầu nói:
- không được, thời gian quá gấp gáp, hơn nữa yếu tố bất ngờ đã mất, giờ nếu tiếp tục chỉ gây ra tổn thất càng lớn. chúng ta rút lui.
- thế nhưng còn nhiệm vụ kia…?
- đó vốn không phải nhiệm vụ của chúng ta, là do lực lượng tình báo thất bại, không thể trách chúng ta được. đi thôi.
ngô kiến quốc không có ý định truy đuổi bọn chúng, hắn chẳng có lý do gì để làm vậy. hai bên không hề có thâm cừu đại hận gì, chỉ đơn giản là đất nước mà họ phục vụ khác nhau mà thôi.
hơn nữa ngô kiến quốc cũng không phải ba đầu sáu tay, hắn chưa điên đến mức một mình truy đuổi cả đám người có súng chẳng vì lý do gì.
chưa tới một phút sau đám người nam dương đã rời đi mất hút.
những người bị khống chế trong ngân hàng ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, ngô kiến quốc cũng vội vàng kéo tay trần tiểu uyển hòa lẫn vào dòng người.
hắn không dám chắc người nam dương còn có hậu chiêu nào không, cho nên cố tình lẩn trốn trong đám đông, như vậy sẽ an